Chương 303: Là Ta Hại Nàng Ấy - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 303: Là Ta Hại Nàng Ấy
Dư Sơ Cuồng bỗng cất tiếng cười to, không phải điệu cười đắc thắng tự đắc, mà là điệu cười đầy cay đắng và tự giễu:
"Ta thật sự không hiểu, ngươi có vẻ ngoài xấu xí, tính tình cực đoan, trừ võ công hơi cao hơn ta ra thì ta có điểm nào kém ngươi? Sao Tử Nhi lại cứ vừa ý ngươi cơ chứ!"
Mã Siêu Quần nói:
"Ngươi...ngươi nói gì?!"
Lý Thanh Sơn cũng khó hiểu. Trên đời làm gì có người phụ nữ nào hạ độc người mình thích cơ chứ?
"Vì nàng ấy biết nếu như ta thắng chắc chắn sẽ không gϊếŧ ngươi, nhưng nếu ngươi thắng, người chắc chắn không thể không dồn ta vào đường chết, nên mới ra kế hoạch này. Nàng từng chính miệng nói với ta, dù cho thắng hay bại cũng sẽ gả cho tên điên nhà ngươi. Trận chiến này không cần đấu, ta cũng đã thua ngay từ đầu rồi."
"Chỉ là ta không cam lòng, ta phải chứng minh với nàng, Dư Sơ Cuồng ta dù có chết vì nàng, ta cũng không sợ. Nhưng nàng ấy cuối cùng cũng không đành lòng nhìn ta chết vì nàng, nàng không thể chấp nhận bất kỳ ai vì nàng mà chết."
Dư Sơ Cuồng nói đến đây cũng không nén nổi giọt lệ tuôn.
Mã Siêu Quần ngơ ngẩn. Nàng ấy từng khổ sở khuyên hắn đừng quyết đầu với Dư Sơ Cuồng, nhưng hắn lại càng nghi ngờ nàng thay lòng đổi dạ, tức giận như điên, nhất định phải gϊếŧ chết Dư Sơ Cuồng.
Dư Sơ Cuồng nói tiếp:
"Sau khi luận võ, ngươi chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi thẳng. Trong lòng nàng ấy cực kỳ hối hận, tuy hết cách mới phải gả cho ta, nhưng cũng chỉ được mấy năm, nàng cũng thương tâm quá độ mà chết."
Mà từ đó về sau, hắn cứ mọc râu liên tục, thề không cưới thêm ai, chuyên tâm nuôi dưỡng Dư Tử Kiếm.
Hai tên nam nhân trẻ tuổi mà quật cường, không ai chịu lùi lại một bước, người nữ đàng phải làm chuyện mình có thể làm được, nhưng cuối cùng cũng thành công cốc cả.
Mã Siêu Quần giật mình hiểu ra, người con gái dịu dàng đến tột cùng ấy trước nay chưa từng phản bội mình, mà là chính hắn bị sự ghen tuông và nghi ngờ làm choáng váng đầu óc. Giờ phút này, hắn bỗng hy vọng nàng thật sự thay lòng đổi dạ, đạt được tất cả những thứ mình muốn và sống hạnh phúc trên cuộc đời này.
"Là ta hại nàng ấy!"
…
Nhìn Mã Siêu Quần đang gào khóc, Dư Sơ Cuồng đang rơi lệ, nhớ lại chút thiện lương mềm mại đã mất đi từ lâu.
Dư Tử Kiếm như cảm nhận được sự đau khổ trong lòng ba người, vô cùng buồn bã, lại không biết nên làm gì nói gì.
Rõ ràng họ đều không phải là người xấu, vì sao lại phải rơi vào kết cục như thế, không lẽ là ý trời trêu lòng người sao?
Đột nhiên nghe được giọng nói của Ngưu đại hiệp vang lên bên tai:
“Tốt bụng không phải là chuyện xấu, nhưng trên đời này không có chuyện gì có thể hoàn mỹ cả. Nếu không hại người hại mình, hôm nay ngươi nhân từ nương tay, suýt chút nữa đã hại cha ngươi mất mạng, làm bản thân bị nhục, nếu tu vi của ta kém một chút thì cũng sẽ bị liên lụy, hy vọng ngươi xem đây là một bài học, đừng lại dẫm phải vết xe đổ của mẹ ngươi!”
Dư Tử Kiếm nhìn sắc mặt của những người xung quanh, rõ ràng không có ai nghe được những lời này, mờ mịt ngẩng đầu nhìn không trung nói:
“Bây giờ ta phải làm sao đây?”
“Tử Kiếm, Tử Kiếm, tím chính là màu sắc cực kỳ tôn quý, kiếm là vua của trăm loại binh khí, vị vua anh minh, tử khí đông lai, quét ngang núi sông, gϊếŧ trăm vạn người, thống nhất thiên hạ, mở ra thái bình muôn đời, trở thành người tốt nhất trong thiên hạ.”
Lý Thanh Sơn nói xong lời cuối cùng, giọng nói cũng dần mờ ảo, rõ ràng là đã đi xa.
Hai chữ “Tử Kiếm” vốn là vì Dư Sơ Cuồng muốn nhớ về mẫu thân của hắn nên mới đặt, Kiếm đương nhiên là đại diện cho sơn trang Cuồng Kiếm, Dư Tử Kiếm cũng biết rất rõ ràng, nhưng không ngờ rằng tên của nàng còn có một ý nghĩa như thế, như là được đặt cho một cái tên mới, rộng mở thông suốt, theo bản năng sờ thanh trường kiếm đeo bên hôn, lần đầu tiên cảm giác được có một loại liên kết từ nơi xa với thanh vũ khí lạnh lẽo này.
Gương mặt xinh đẹp của nàng dần dần xuất hiện thay đổi, thiếu đi một chút yếu ớt, lại có thêm một chút kiên cường.
Có đôi khi, con người chỉ cần một cơ hội để trưởng thành và thay đổi. Làm hạt giống nảy mầm, làm thần kiếm ra khỏi võ.
Giờ phút này, Lý Thanh Sơn chắc chắn sẽ không ngờ được rằng hắn tùy ý bịa ra một triết lý nhân sinh sẽ tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ, một thay đổi bất ngờ như thế nào trong tương lai.
Đợi đến khi lời hắn nói thành sự thật, nàng giơ kiếm gϊếŧ chóc trăm vạn người chỉ để cầu mong đạt được nhân từ đại thiện trong lòng, không biết khi ấy trong lòng hắn có hối hận hay không? Thà rằng để nàng quay trở lại giờ khắc này, trở lại thành cô thiếu nữ tốt bụng mềm lòng lại ngây thơ.
Cũng hoặc là sẽ ngửa mặt lên trời cười dài, khen tặng, gϊếŧ tốt lắm!