Chương 302: Sự Tồn Tại Cao Cao Tại Thượng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 302: Sự Tồn Tại Cao Cao Tại Thượng
Vốn chẳng buồn để ý đến đám người Mã Siêu Quần ở phía dưới, hắn vọt thẳng đến công đường Cuồng Kiếm rồi mượn lực, lao thẳng đến gian phòng tối nơi Lý Thanh Sơn đang đứng kia.
Các nhân sĩ giang hồ trên quảng trường chưa từng trông thấy khinh công cao thâm tinh diệu như vậy, tất cả đểu ngẩng đầu, nghẹn họng nhìn trân trối.
Dư Tử Kiếm hoảng sợ kêu lên:
"Luyện khí tầng sáu!"
Nàng ở phủ Thanh Hà một thời gian, hiểu thêm được không ít kiến thức thường thức về luyện khí sĩ, biết luyện khí sĩ tầng sáu đáng sợ đến mức nào nên lại thấy lo thay cho vị Ngưu đại thúc kia. Nàng chạy về phía Cuồng Kiếm đường.
Thấy sắp bay đến gần, tay Tống sư huynh vồ đến, cánh cửa gỗ dày vở thành năm bảy mảnh. Hắn trông thấy trong đó có một bóng dáng cao lớn đội mũ rộng vành, như thể không phát hiện ra gì, vẫn đưa lưng về phía hắn. Trong tam sơn hoàn toàn không có tráng hán cao lớn như thế! Tông sư huynh đoán ngay ra được, vỗ ngay một chưởng thật mạnh vào lưng tráng hán, chân khí làm mặt đất rung chuyển.
"Ngưu đại thúc!"
Dư Tử Kiếm đang chạy đến, trông thấy tình cảnh này thì nhan sắc như hoa như ngọc trắng nhợt, nỗi buồn nổi lên. Đều do nàng không tốt, lần này Ngưu đại thúc có thể bị tên bại hoại kia đánh chết.
Tống sư huynh vừa tỏ vẻ vui mừng đã nhợt đi ngay lập tức, vì tráng hán kia chẳng những không bay ra ngoài mà còn chẳng nhúc nhích xê dịch tí nào, vẫn cầm chén rượu nhâm nhi. Hắn phóng chân khí ra, như trâu đất xuống biển lớn, không tổn thương được tráng hán chút nào. Chuyện quái quỷ như thế này hắn mới gặp lần đầu tiên!
"Ngươi...ngươi là ai?"
Lý Thanh Sơn đột nhiên quay đầu, mũ rộng vành thấp xuống trong bóng tối, ánh sáng đỏ lóe lên, Tống sư huynh muốn dứt ra, nhanh chóng rút lui nhưng cũng đã quá trễ. Cái cánh tay to gần gấp đôi người thường, bàn tay như cái gầu xúc phủ xuống, giữ chặt cổ hắn.
Hắn cảm giác mình như bị ép chặt bởi gọng sắt, không thể nào tránh thoát được, chỉ cần cái tay này dùng sức một chút là đầu hắn có thể gãy ngay, hắn sẽ thành cái xác.
Dư Tử Kiếm chỉ thấy cuối cùng Ngưu đại thúc cũng đứng lên, dáng người cao to đầy sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, đỉnh đầu như sắp chạm xà nhà đến nơi. Hắn bước ra một bước, mặt đất rung chuyển, chén đĩa trên bàn bay lên. Sau khi bước một bước, cánh tay quơ về sau, gầm lên:
"Tên ta là Ngưu Cự Hiệp!"
Rồi dùng thế như thế ném lao, quăng mạnh đầu của Tống sư huynh ra ngoài.
Vào một tiếng, bóng dáng Tống sư huynh mất tăm hơi, còn đυ.ng mạnh vào mái hiên, rơi rầm rầm xuống cùng với đống ngói vỡ.
Những nhân vật trong võ lâm trên quãng đường chỉ thấy bóng dáng đó càng ngày càng đến gần, một đường vòng cung xẹt qua, ầm vao bay ra ngoài cửa, miệng đều há hốc ra. Hiển nhiên là vị Ngưu Cự Hiệp bên trong kia ác liệt hơn.
"Sư huynh…sư huynh…ngươi không sao chứ!"
Tống sư huynh ngã đến mức điên đảo, nhưng còn chân khí hộ thể toàn thân nên thật ra không bị thương gì, nhưng lại bị dọa sợ thật. Tên tráng hán to con đó rốt cuộc là ai? Mình ở trước mặt hắn lại cảm nhận được sự bất lực không thể phản kháng. Nếu hắn nổi lên ý muốn gϊếŧ người thì bây giờ mình chỉ còn là một cái xác. Hắn sợ tên kia thay đổi ý định nên vội nói:
"Mau…đi mau!"
Cũng không lo được cho Mã Siêu Quần nữa, nhanh chóng leo lên xe ngựa, giơ roi quất mạnh mà đi, nhanh như chớp đã chạy ra khỏi thành Diêm Sơn.
Dư Tử Kiếm sững sờ nhìn Lý Thanh Sơn. Khoảnh khắc ấy, ánh sáng ngoài cửa chiếu lên người, soi rọi khuôn mặt đen đúa cổ sơ của hắn.
Gương mặt kia trẻ hơn so với tưởng tượng của nàng, không giận mà uy, khóe miệng hơi nhếch lên, cực kỳ uy nghiêm. Nàng tin rằng mình chưa từng thấy khuôn mặt như thế này, nhưng cảm giác quen thuộc này cứ mãi không tan, càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Chẳng lẽ đây chính là duyên phận? Trong lòng nàng chợt nổi lên ý niệm quái đản này, tự khiến mình giật thót lên. Chuyện này sao được chứ? Duyên phận này cũng hơi quá cỡ rồi đi.
"Cảm ơn ngươi...Ngưu...Ngưu Cự Hiệp!"
Lý Thanh Sơn ngồi lại băng ghế lần nữa, ép mũ rộng vàng xuống:
"Không cần cảm ơn, đi xem thử cha ngươi thế nào đi!"
Dư Tử Kiếm cúi mình trở lại đường tiền. Quảng trường to lớn lại lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt trên người nàng, tựa như muốn tìm ra được bí mật của vị Ngưu Cự Hiệp kia từ nàng vậy.
Mặt mày Mã Siêu Quần xám như tro. Trong mắt hắn, Tống sư huynh là sự tồn tại cao cao tại thượng ở núi Kê Đô mà lại bị người kia đánh bại trong một chiêu, ngay cả trả đòn cũng chẳng dám. Nguyên Khí Phù trên người hắn dần mất đi hiệu lực, đội quân con rối giữ chặt cánh tay hắn, đè mạnh hắn dưới đất.
Dư Sơ Cuồng nói:
"Ngươi còn lời gì để nói nữa không?
Mã Siêu Quần ra sức giãy dụa, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn:
"Cũng hệt như lần trước, cũng giống hệt như lần trước vậy. Không phải tài nghệ của ta không bằng ngươi, mà là ngươi hèn hạ giở trò lừa bịp! Có gan thì ngươi gϊếŧ chết ta đi, núi Kê Đô sẽ báo thù cho ta, đồ sát Cuồng Kiếm sơn trang của ngươi!"