Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 301 - Chương 301: Con Rối

Chương 301: Con Rối - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 301: Con Rối


Dư Tử Kiếm không biết nên làm thế nào cho phải, lại lấy một tấm bùa Kim Hồ Trảm ra, bên tai lại vang lên tiếng của Ngưu đại thúc:

"Mang thêm một tấm để phòng ngừa bất trắc đi!"

Dường như người ấy cũng nhìn thấu được việc nàng không thể ra tay gϊếŧ người được.

Mã Siêu Quần vẫn lao về phía trước, như thể đang đi tìm chết vậy. Hắn đã thua một lần rồi, không thể nào thua thêm lần nữa.

"Bọn chúng có bùa, chẳng lẽ chúng ta không có hay sao?"

Đột nhiên, ngoài cổng có một người cao giọng nói. Một ánh sáng vàng bắn từ cửa vào, dán vào lưng Mã Siêu Quần, cũng là một tấm linh phù trung phẩm.

Luồng áo sáng bao phủ từ đầu đến chân, Mã Siêu Quần cảm thấy tinh thần được nâng cao, sức mạnh trong cơ thể tăng lên vô tận, chân khí không ngừng nhảy vọt. Hắn quay đầu, cảm kích nói:

"Tống sư huynh!"

Sắc mặt Dư Sơ Cuồng thay đổi hẳn. Núi Kê Đô còn có cao thủ ở đây sao?

Trong xe ngựa, thanh niên xăm một chiếc lông gà nói:

"Sư huynh, tấm Nguyên Khí Phù trung phẩm này dùng cho hắn có phải hơi lãng phí rồi không."

"Đối phương có cao nhân trợ giúp. Chứ với một con nhóc luyện khí tầng một như thế, lấy đâu ra hai lá linh phù trung phẩm. Chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến, không ép kẻ kia lộ diện không được, xem xem là người phương nào dám đối nghịch với núi Kê Đô!"

Sắc mặt Tống sư huynh rét lạnh.

Lý Thanh Sơn hơi nhíu mày. Ngay từ ban đầu hắn cũng đã cảm nhận được hai luồng khí tức từ bên ngoài, rõ là bọn chúng đã ra tay, cũng không bất ngờ lắm. Hắn mở miệng nói:

"Nhóc con, lần này không được nương tay thêm nữa đâu đấy."

Tiếng nói khàn khàn trầm thấp lại hùng hồn, vời vợi, đám người chỉ cảm thấy như có một luồng gió gào thét đến, bỗng đè khí thế của Tống sư huynh bên ngoài xuống.

Vẻ mặt Dư Sơ Cuồng vui mừng, hoàn toàn bình tĩnh lại. Dù Hổ Đồ nguy hiểm, nhưng lại đứng phía sau trở thành chỗ dựa của mình thế này khiến lòng người cực kỳ yên tâm.

Mọi người đều hiểu ra vì sao Dư Sơ Cuồng lại thường đưa Dư Tử Kiếm đến hậu đường. Trong cái Cuồng Kiếm sơn trang này lại có một vị cao nhân. Mã Siêu Quần và Dư Tử Kiếm như hai con rối đang chiến đấu, còn người thật sự nắm giữ thắng bại chính là kẻ đứng sau hai người.

Mã Siêu Quần hét lên một tiếng, chân khi cuồn cuộn, y phục bay bay, bảo đao sáng loáng lên, hàn ý uy nghiêm ép đám người lùi lại vài bước.

Dư Tử Kiếm không dám thất thố, vung tay lên, trước người xuất hiện cung sáng màu vàng, lần này nàng cũng không dám nương tay thêm nữa.

Cung sáng vàng lóe lên, chém thẳng về phía Mã Siêu Quần.

Mã Siêu Quần được Nguyên Khí Phù giúp, chẳng những chân khí tăng nhiều mà độ nhạy của lục thức cũng vọt lên không ít. Hắn nắm rõ quỹ đạo của cung sáng vàng, bảo đao vọt ra ánh đao dài ba thước, chém xuống.

Một tiếng coong vang lên, Mã Siêu Quần bay ra ngoài, trên bảo đao hằn một cái lỗ thật to, hổ khẩu cũng bị xé rách, có máu tươi, nhưng trên mặt hắn chỉ có vẻ vui mừng.

Còn chưa kịp rơi xuống đất, chân khí trong tay lại phun trào, ấn xuống mặt đất, người lại tung bay vọt lên. Từ trên xuống dưới, người và đao hợp nhất chém thẳng về phía Dư Tử Kiếm, hai mắt hắn đỏ ngầu như điên cuồng vậy.

Dư Tử Kiếm lại không còn lá bùa nào dùng được nứa, thấy sắp chết dưới đao đến nơi.

Cạch cạch cạch, két, tiếng gỗ đá va chạm vang lên liên tục, một bóng dáng có tốc độ cao hơn Mã Siêu Quần vọt từ nội đường Cuồng Kiếm ra, đi đến trước bậc. Hai chân vung ra đá thẳng vào người Mã Siêu Quần, cùng rơi từ trên không xuống.
Tuy Mã Siêu Quần có chân khí hộ thể nhưng cũng thấy lưng nhức điên, phun cả máu ra.

Mà bóng người kia lại như chẳng cảm thấy chút đau đớn nào, lập tức xoay người tiến lên, động tác máy móc nhưng mạnh mẽ, hai tay bắn ra hai lưỡi đao, đâm xuống Mã Siêu Quần.

Đám người lúc này mới thấy rõ, bóng dáng đó không phải người mà là một con rối.

Ánh mắt Dư Tử Kiếm lóe lên, luôn cảm thấy con rối này trông rất quen.

Con rối này chính là thứ Lý Thanh Sơn đòi Hoa Thừa Lộ, quà tặng cho Tiểu An, vừa hay lúc này có chỗ để dùng.



Con rối hình người chiến đấu với Mã Siêu Quần. Bảo đao của Mã Siêu Quần chém vào thân con rối chỉ lưu lại được vết đao sâu, ẩn ẩn vang lên tiếng sắt thém va chạm. Con rối của nhà họ Mặc có chất gỗ toàn là thiết mộc nghìn năm, qua phương pháp rèn đặc biệt mà nên, không phải thứ mà các loại gỗ bình thường có thể sánh được. Tuy hắn có Nguyên Khí Phù giúp đỡ nhưng cũng phải lùi lại liên tục.
"Sư huynh, làm sao bây giờ?"

Cuối cùng Tống sư huynh cũng hơi biến sắc. Dù có đưa thêm mấy tấm linh phù trung phẩm hắn cũng đưa được, nhưng lại quá lãng phí. Thét dài một tiếng, bay ra khỏi xe ngựa, đạp mạnh kẻ gác cổng, phóng lên tận trời như con chim lớn, bay vọt trên quảng trường rộng lớn.

Bình Luận (0)
Comment