Chương 300: Không Chịu Đến Giúp - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 300: Không Chịu Đến Giúp
Thanh niên đối diện thì hững hờ. Đó là thái độ hờ hững của kẻ mạnh. Bên miệng hắn thêu hai cái lông đuôi, đó là tiêu chí của đệ tử nội môn luyện khí tầng sáu.
"Hừ, vì một người đàn bà mà chật vật như thế, với tư chất của hắn thì cả đời này cũng chỉ lên đến luyện khí tầng hai là hết!"
"Luyện khí tầng hai là đủ rồi, đoạt lại thành Diêm Sớm, hắn có thể ở lại đây thu thập nhân tài cho núi Kê Đô, tránh để núi Thanh Đằng chiếm hời trước."
"Sư huynh anh minh!"
"Ừ?"
...
"Dừng tay!"
Dư Tử Kiếm yêu kiều kêu lên.
Mã Siêu Quần đột nhiên ngẩng đầu, một áng lửa đập vào mắt. Hắn kinh sợ hét lên một tiếng, lưỡi đao nhanh chóng quay ngược trở lại, hất ngược lên.
Ầm một tiếng, ánh lửa mãnh liệt, dù Mã Siêu Quần có tránh được việc bị đốt cháy, nhưng cũng bị văng ra ngoài, mày xem xét, hét lên:
"Bùa Xích Hỏa!"
Dử Tử Kiếm đỡ Dư Sơ cuồng dậy:
"Cha, ngươi không sao chứ?"
Dư Sơ Cuồng thấy nàng ta chỉ đi một mình:
"Hắn…hắn không chịu đến giúp sao?"
Dư Tử Kiếm lắc đầu, lấy đan dược chữa thương Lý Thanh Sơn cho nàng để Dư Sơ Cuồng uống, sau đó chỉ huy đệ tử Cuồng Kiếm môn đối mặt với Mã Siêu Quần:
"Để ta làm đối thủ của ngươi."
"Con ranh con, ngươi tưởng trong tay ngươi có mấy tấm linh phù là có thể đối địch với ta được hay sao? Mau mau tránh ra, để ta gϊếŧ cha ngươi rồi đưa ngươi đi thành hôn!"
Mã Siêu Quần nói rồi cười lên ha ha, tự cảm thấy quá thú vị. Nhưng xung quanh lại không một ai phụ họa, ai nấy đều trợn mắt nhìn hắn.
Dư Tử Kiếm vốn còn hơi lo sợ, nhưng thấy tình trạng của Dư Sơ cuồng thì tức điên lên:
"Ngươi bại hoại thế này, trách sao nương ta không thích ngươi."
Bại hoại là câu chửi thô tục của trẻ con, sẽ chỉ khiến người trưởng thành buồn cười mà thôi. Nhưng câu nói ấy lại khiến Mã Siêu Quần điên tiết, hét lên:
"Sao ngươi biết nàng ấy không thích ta? Nàng ấy thích ta nhất! Từ bé đã luôn miệng gọi sư huynh sư huynh rồi..."
Nói xong, hắn lại chực muốn rơi lệ.
Cái kiểu lúc buồn lúc vui, lúc giận lúc ai oán, đúng thật chẳng khác gì người điên cả.
Dư Tử Kiếm vuốt một tấm linh phù, trong lòng rất không nỡ, nhưng lại nghĩ đến lời nói của Ngưu đại thúc:
"Bùa này khi lấy ra, nhất định phải gϊếŧ hắn ngay lập tức, không được nương tay chút nào!"
Mã Siêu Quần nâng bảo đao lên, chỉ thẳng về phía Dư Tử Kiếm:
"Được, vậy ta bắt ngươi lại trước rồi gϊếŧ cha ngươi sau!"
Nhìn Mã Siêu Quần hét ầm lên rồi vọt đến, Dư Tử Kiếm nâng tay phải lên, vạch một phát mạnh từ trái sang phải, một cung sáng vàng hình nửa mặt trăng xuất hiện.
Động tác của Mã Siêu Quần khựng lại:
"Kim Hồ Trảm!"
Nhưng hắn cũng không có ý định lui. Dù Kim Hồ Trảm là pháp thuật hệ kim cực kỳ đáng sợ, vừa mạnh mẽ vừa ác liệt, nhưng linh phù hạ phẩm phát ra Kim Hồ Trảm này, hắn tự tin có thể ngăn lại bằng đao được. Ấy vậy mà cung sáng vàng này có vẻ sáng hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều, cung sáng vàng nọ đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt:
"Không xong rồi, đó là linh phù trung phẩm!"
Ý nghĩ vừa hiện lên, máu đã bắn tứ tung, cơn đau nhức kịch liệt truyền đến.
Linh phù trung phẩm tương tự như phép thuật của luyện khí sĩ tầng sáu phát ra vậy, dù không nhiều thao tác và biến hóa bằng nhưng uy lực lại cực kỳ đầy đủ, không phải thứ mà một luyện khí sĩ tầng hai nho nhỏ có thể ngăn cản được.
Mà trong tay Lý Thanh Sơn còn trữ không ít linh phù trung phẩm, trừ linh phù nhằm mục đích tăng tốc độ hoặc hỗ trợ sức mạnh cho bản thân ra, loại linh phù tấn công này chẳng có tác dụng gì. Khi hắn phải đối mặt với kẻ địch, dù có mạnh yếu thế nào, hắn cũng không dù đến loại linh phù này. Nhưng một lá linh phù trung phẩm, trong cuộc chiến sống còn của luyện khí sĩ cấp thấp có thể tạo ra một thần khí mang tính quyết định.
Mã Siêu Quần đột nhiên bổ nhào xuống đất nhưng lại phát hiện mình vẫn còn tri giác. Khi va phải Kim Hồ Trảm, dù đầu vai hắn bị thương nghiêm trọng nhưng cũng không trí mạng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng đó, tay Dư Tử Kiếm buông lỏng ra, không gϊếŧ hắn luôn tại chỗ. Nàng hơi thở dốc, nói với Mã Siêu Quần:
"Ngươi thua rồi! Ta không gϊếŧ ngươi, ngươi đi đi!"
Trong phòng tối, Lý Thanh Sơn khẽ lắc đầu. Đã bảo đừng nương tay rồi. Dù hắn hơi đồng tình với lão huynh họ Mã nay, nhưng hắn có nguyên tắc, chỉ cần nhận định đó là kẻ địch thì sẽ không nể nang.
Nhưng lòng hắn cũng không trách nàng ta. Một thiếu nữ tâm địa hiền lành lương thiện như vậy cũng là một người hiếm có. Giúp nàng dù sao cũng vui hơn nhiều so với giúp Tiền Dung Chỉ. Hắn lắc đầu, khẽ đọc lên:
"Khoan dung thì không xuất thủ, đã xuất thủ thì chớ lưu tình!"
"Ngưu đại thúc!"
Tiểu An lại vui cười, giòn tiếng gọi.
Biểu cảm của Lý Thanh Sơn như vừa bị đâm một nhát, bưng lấy khuôn mặt phấn nộn của nàng, nói:
"Ngươi mà còn dám gọi nữa, xem xem ta có xé nát miệng của ngươi không!"
Tiểu An ú ớ nói:
"Hông dám nữa..."
Sắc mặt Mã Siêu Quần biến hóa mấy lần, hắn lại dựng đứng đao lên:
"Không, ta không hề thua, ta sẽ không thua nữa!"
"Ngươi…ngươi đừng nhúc nhích!"