Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 299 - Chương 299: Oán Hận Chất Chứa Bao Năm

Chương 299: Oán Hận Chất Chứa Bao Năm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 299: Oán Hận Chất Chứa Bao Năm


Đều là nam nhân, dù đối mặt với nữ tử mình không thích thì cũng hy vọng nàng sẽ thích mình, chưa kể đến việc hắn vẫn có ấn tượng tốt với Dư Tử Kiếm này. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hơi buồn bực. Cái sọt trúc bên hông lại truyền ra một tiếng cười khẽ.

Dư Tử Kiếm cũng như Dư Sơ Cuồng, nàng đã tiếp xúc rất nhiều với thế giới bên ngoài, biết cách kéo gần quan hệ để có thể nhờ sự giúp đỡ của người khác. Nhưng không ngờ xưng hô tràn đầy tôn kính này lại mang đến hiệu quả tương phản.

Không chờ Dư Tử Kiếm nói chuyện, Lý Thanh Sơn đã:

"Ta đã nghe tất cả chuyện ở bên ngoài rồi."

"Ngưu đại bá, cha ta..."

Cạch, Lý Thanh Sơn đặt chén rượu lên bàn, trầm giọng:

"Ta không phải Ngưu đại bá gì đó của ngươi, ngươi đừng gọi bừa!"

Trong lòng Dư Tử Kiếm uất ức không thôi, nói thẳng ra Ngưu đại hiệp này cũng sợ làm mất lòng Kê Đô sơn nên từ chối giúp đỡ, nhưng tính mạng của Dư Sơ Cuồng đang gặp nguy hiểm. Vì cứu cha, bất chấp thể diện của một nữ nhi, nàng lớn tiếng:

"Vậy ta kêu ngươi Ngưu đại thúc, được chưa, cầu xin ngươi…"

Đầu Lý Thanh Sơn khựng lại một chút:

"Tuỳ…tuỳ ngươi!"

Đá sọt trúc một cước, hắn lại nghe thấy tiếng cười của Tiểu An. Thật là bực mình!

Dư Tử Kiếm còn cho rằng hắn đồng ý rồi, lau đi nước mắt nơi khóe mắt:

"Đa tạ Ngưu đại thúc, chúng ta mau đi thôi!"

Nàng hận không thể lập tức bước tới kéo chặt cánh tay của hắn.

Lý Thanh Sơn:

"Ngươi cũng nghe cha ngươi nói rồi đấy, đây là chuyện của nhà các ngươi, ta không tiện nhúng tay."

Sắc mặt Dư Tử Kiếm chợt trắng bệch, cả người nàng mềm nhũn ngã ra đất:

"Vậy...Vậy phải làm sao mới được!"

Lý Thanh Sơn:

"Có điều, không phải ngươi cũng là luyện khí sĩ ư?"

Dư Tử Kiếm ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp như hoa lê dính mưa.

Đao kiếm giao nhau, lửa bắn tung tóe, trên vai Dư Sơ Cuồng cũng loang một vệt máu.

Mã Siêu Quần gầm lên những tiếng vô nghĩa, trông gần như mất trí, nhưng bảo đao trong tay hắn lại múa may như cuồng phong mưa rào, hàn ý âm trầm ép hơn vài trượng. Nhân sĩ võ lâm vây xem đều hoảng hốt lùi lại một khoảng lớn.

Dư Sơ Cuồng cũng lùi lại từng bước, mỗi bước đều để lại dấu chân trên đá hoa cương. Hắn ra ba chiêu đầu tiên, phát huy kiếm pháp và kiếm thế đến cực điểm, tạo thành nhiều vòng bóng kiếm mờ trước mặt.

Nhưng Mã Siêu Quần xuất chiêu, đao đầu tiên đã chém vào vòng kiếm, đả thương hắn rồi thu đao về, thi triển Phong Ma đao pháp mà năm đó đã dùng, vòng kiếm bị ép thu nhỏ lại từng tấc cho đến khi còn cách người hắn ba thước, hắn chỉ có thể lùi về sau.



"Võ công của ngươi vĩnh viễn không sánh bằng ta được!"

Mã Siêu Quần cất bước, nâng vai lên, cánh tay phải đong đưa như cành liễu, bảo đao cũng huy động theo, bổ ngang chém dọc ở mười ba góc độ khác nhau, vung ra mười ba đường đao, mỗi đao đều mãnh liệt như cuồng phong, cũng thật sự xé rách tầng không, khuấy động cuồng phong, phát ra tiếng kêu ầm ầm.

Dưới khuynh hướng của sự hận thù, hắn phát huy toàn bộ đao pháp của mình đến cực hạn, như gió cuồng lộng, đầy khí thế khủng bố muốn sống chết với địch. Người theo dõi cuộc chiến dù có xem thường hành động của hắn cũng không dám xem thường võ nghệ.

Dư Sơ Cuồng thì trái lại, không có uy phong cuồng kiếm gì, áo quần rách rưới, trải phải đều vụng, mỗi lần ánh kiếm lóe đến là lại để lại vết thương trên người hắn, lại phải lui về. Như đội kỵ binh tinh nhuệ ở đường biên giới của kẻ thù, xuyên đến xuyên lui, cướp bóc đốt gϊếŧ, ra vào như chốn không người, nhưng lại không ra tay gϊếŧ luôn mà cứ lăng nhục, phản bác lại:

"Trừ võ công ra, ngươi còn có gì nữa?"

Sắc mặt Mã Siêu Quần tái đi vì bị đâm trúng chỗ đau. Ngoại hình hắn xấu xí, nói năng thì thô bỉ, trừ bản lĩnh về võ nghệ ra thì đúng thật là không còn sở trường nào, nên mới bị Dư Sơ Cuồng cướp mất trái tim của Tử Nhi, thành kẻ cô độc một mình phiêu bạt giang hồ. Trừ thân võ nghệ này ra, cuối cùng vẫn chẳng có gì cả.
Gào ầm ĩ lên:

"Chết đi!"

Chân khí tụ lại, đao quang như núi đè ép mạnh xuống.

Trường kiếm cố gắng chống đỡ, nhưng nó cũng như Dư Sơ Cuồng, chằng chịt vết thương, vừa chạm vào đao sơn đã vỡ vụn ngay.

"Sư phó!"

"Dư huynh!"

Vô số âm thanh cùng vang lên, nhưng không nhanh bằng lưỡi đao, không có ai có thể ngăn cản được!

Dư Sơ Cuồng bất đắc dĩ nhắm đôi mắt lại:

"Tử Nhi, ta đến gặp ngươi đây."

Bên ngoài Cuồng Kiếm sơn trang, trên một chiếc xe hoa mỹ với bốn con ngựa kéo có hai thanh niên mặc quần áo lụa là hoa mỹ, như đôi con gà trống khá kiêu ngạo đang ngồi đối diện nhau, nhàn nhã thưởng thức trà, như thể không biết hết những chuyện đang xảy ra trong Cuồng Kiếm sơn trang vậy.

Nhưng Mã Siêu Quần lại ngồi chính chiếc xe ngựa này để vào thành Diêm Sơn, lại xuống từ chính chiếc xe ngựa này, đi đến Cuồng Kiếm sơn trang.
Thanh niên bên trái mở lời:

"Mã sư đệ thật là chậm chạp quá, còn không mau giải quyết hết đi."

Bên miệng hắn có xăm một hình lông đuôi gà trống sinh động như thật, cẩm tú huy hoàng. Đây chính là tiêu chí của núi Kê Đô, chỉ có đệ tử chính thức luyện khí sĩ tầng ba trở lên mới có tư cách để mặc. Tu vi của tên này, rõ ràng là luyện khí tầng năm.

"Oán hận chất chứa bao nhiêu năm, có thể hiểu được mà!"

Bình Luận (0)
Comment