Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 310 - Chương 310: Qua Sông Thì Phải Lụy Đò

Chương 310: Qua Sông Thì Phải Lụy Đò - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 310: Qua Sông Thì Phải Lụy Đò


Lưu Phong Duệ nói:

“Ta đã biết chuyện mấy ngày trước rồi, núi Kê Đô ỷ thế hϊếp người, cướp đoạt tài sản của Dư huynh, cũng may Dư lão đệ có cao nhân giúp đỡ, nhưng đây cũng không phải là cách dài lâu, cho nên ta cố ý năn nỉ sư phủ, thu sơn trang Cuồng Kiếm vào phạm vi bảo vệ của núi Thanh Đằng, từ đây về sau, nếu ai dám đến kɧıêυ ҡɧíɧ sơn trang Cuồng Kiếm thì cũng là đang kɧıêυ ҡɧíɧ uy nghiêm của núi Thang Đằng chúng ta.”

Dư Sơ Cuồng thầm giật mình, hắn đã có ước muốn này từ đâu, để sơn trang Cuồng Kiếm vào phạm vị che chở của sơn môn nào đó, tuy rằng trên đầu có thêm một chủ nhân, nhưng cũng tốt hơn những ngày tháng mà bất cứ Luyện Khí nào cũng có thể giẫm đạp vài phát. Nhưng bây giờ hắn đã quen biết với Lý Thanh Sơn, Dư Tử Kiếm cũng sẽ lập tức có được tương lai sáng lạn, hắn cũng không cảm thấy có gì quá vui vẻ.

Nhưng phản ứng của hắn cũng không chậm, đứng dậy cúi người vái lạy:

“Cảm ơn Lưu huynh đã nói đỡ!”

Lưu Phong Duệ rất hài lòng với biểu hiện của Dư Sơ Cuồng, núi Kê Đô vậy mà lại dám duỗi tay vào địa bàn của núi Thanh Đằng, núi Thanh Đằng đương nhiên phải có đáp trả, hắn mím môi nói:

“Đây chỉ là một chuyện thôi. Dư lão đệ nghe xong chuyện tiếp theo, chỉ sợ sẽ lại càng vui vẻ.”

“Xin hỏi là chuyện gì?”

“Nghe nói con gái cưng của ngươi đã đạt đến cảnh giới Tiên thiên, sư phụ cố ý mở ân điển, đồng ý thu nhận nàng vào núi Thanh Đằng, lần này đến là muốn dẫn nàng về núi.”

Trong lòng Lưu Phong Duệ vô cùng đắc ý, kế một hòn đá bắn trúng hai con chim này chính là do hắn nghĩ ra, vừa có thể củng cố thế lực của Thanh Đằng ở thế gian, lại có thể nhận về một người đệ tử cho Thanh Đằng sử dụng. Dư Sơ Cuồng nghe xong, chỉ sợ sẽ vui đến mức quỳ lạy hắn.

Dư Sơ Cuồng nói:

“Cái này...Con ta đã hứa với bạn tốt của nhà họ Hoa, sang năm sẽ gia nhập bách gia kinh viện để học tập...”

Không đợi hắn nói hết lời, Lưu Phong Duệ đã sa sầm sắc mặt, không ngờ Dư Sơ Cuồng không chỉ không tạ ơn, còn có ý định từ chối khéo.

“Ồ, ý ngươi là núi Thanh Đằng của chúng ta không thể sánh bằng bách gia kinh viện đúng không? Hay là ngươi định lấy nhà họ Hoa ra hù ta sợ?”

“Ta làm sao dám chứ!”

“Vậy còn không mau kêu con gái cưng của ngươi ra cho ta gặp mặt?”

Qua sông thì phải lụy đò, Dư Sơ Cuồng chỉ đành phải sai người gọi Dư Tử Kiếm đến, Dư Tử Kiếm vừa nghe lập tức lắc đầu:

“Không được, ta đã hứa với Thừa Lộ rồi!”

Lưu Phong Duệ thấy Dư Tử Kiếm, hai mắt hơi sáng lên, sắc mặt vẫn bình tĩnh nói:

“Sư phụ của ta chưa bao giờ dễ dàng mở miệng, nhưng lời đã nói ra cũng sẽ không thu hồi lại, các ngươi suy nghĩ cho cẩn thận đi!”

“Ta nói không muốn là không muốn!”

Dư Tử Kiếm bực bội nói. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lưu Phong Duệ là đã chán ghét cái dáng vẻ giả vờ giả vịt, nói móc nói mỉa của hắn rồi.

Ánh mắt Lưu Phong Duệ trở nên lạnh lùng, chỉ là một tên Luyện Khí sĩ một tầng mà cũng dám làm trái ý hắn ở trước mặt người khác, đúng là không biết sống chết.

Dư Sơ Cuồng cười bồi nhìn Lưu Phong Duệ:

“Xin ngài đợi một lúc”

Vừa nói vừa kéo Dư Tử Kiếm ra phía sau, việc này còn phải mời Lý Thanh Sơn đến làm chủ

Lưu Phong Duệ như nhìn thấu ý đồ của họ, còn sợ chưa đủ lực uy hϊếp, lại nói thêm:

“Núi Kê Đô vốn đã tập trung người, tìm cái tên Ngưu đại hiệp gì đó sau lưng các ngươi tính sổ, là do chúng ta cản lại. Một tên tán tu không biết từ nơi nào chui ra, chỉ mới đánh bại một tên đệ tử của núi Kê Đô là đã cho rằng bản thân có thể chống lại một môn phái rồi sao?”
Dư Sơ Cuồng thầm giật mình hoảng sợ, kéo Dư Tử Kiếm ra phòng phía sau, lập tức sai người đến trang viên tìm Lý Thanh Sơn, Dư Tử Kiếm cũng ngón trong bóng dáng to lớn kia từ trên trời giáng xuống, túm lấy tên họ Lưu kia quăng ra ngoài cửa. Nhưng cuối cùng lại nhận được tin tức là không biết Lý Thanh Sơn đã đi đâu rồi.

Dư Sơ Cuồng ngồi trên ghế bành, than thở nói:

“Chuyện này phải như thế nào đây!”

Dư Tử Kiếm lại một lần nữa cảm nhận được nỗi bi ai vì không có đủ sức mạnh, nắm chặt chuôi kiếm:

“Cha, ta đồng ý theo lời hắn là được!”

Dư Sơ Cuồng nói:

“Cái này làm sao được?”

Dư Tử Kiếm đến bách gia kinh viện thì ít nhất còn được Hoa Thừa Lộ chăm sóc, bách gia kinh viện cũng là nơi có quy định rõ ràng, lại nhìn dáng vẻ của tên Lưu Phong Duệ kia, chỉ sợ trong núi Thanh Đằng cũng không có bao nhiêu tình cảm đồng môn.
Dư Tử Kiếm an ủi ngược lại Dư Sơ Cuồng:

“Ngươi không cần lo, núi Thanh Đằng cũng chưa chắc thua bách gia kinh viện.”

Đột nhiên nói nhỏ:

“Bây giờ đây cũng chỉ là kế tạm thời, ta viết một bức thư cho Thừa Lộ, có lẽ nàng có thể giúp được ta.”

Dư Sơ Cuồng không khỏi cảm thán, con gái của hắn đúng là đã trưởng thành, bất đắc dĩ nói:

“Bây giờ cũng chỉ có thể như thế!”

Bên trong Cuồng Kiếm đường, Lưu Phong Duệ cười đắc ý, chỉ cần ván đóng thành thuyền, nhà họ Hoa muốn nhúng tay vào trong môn phái cũng sẽ không dễ dàng như thế. Nếu con bé này ngoan ngoãn nghe lời thì không sao, nếu không, sẽ cho nàng biết mùi đau khổ!

Bình Luận (0)
Comment