Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 314 - Chương 314: Ngươi Không Bắt Nổi Ta Đâu!

Chương 314: Ngươi Không Bắt Nổi Ta Đâu! - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 314: Ngươi Không Bắt Nổi Ta Đâu!


Thực ra đó là tiếng gầm của Lý Thanh Sơn, rồi Hổ Ma Tiếu Sát theo đó mà ra, tạo thành một chỗ trống trong làn nước đen, sau đó lao về phía Cá Cóc Hắc Thủy.

Vậy mà Cá Cóc Hắc Thủy không thèm tránh, mặc cho Hổ Ma Tiếu Sát rơi xuống trên người nó rồi lập tức trượt đi, lộn xuống dưới đáy nước tạo thành một cái hang lớn, lại không gây nên một tí tổn thương nào cho nó, lại có tiếng cười nhạo truyền đến từ trong yêu khí lần nữa:

“Làm gì như gãi ngứa vậy!”

Lý Thanh Sơn hơi kinh hãi, hắn thấy rõ khi nãy có một tầng ánh sáng lưu động trên người nó, dường như thần thông thiên bẩm của tên này có thể tránh thoát được pháp thuật, khó trách nó lại dám để Lý Thanh Sơn bắt nó.

Thân thể Cá Cóc Hắc Thủy xoay một vòng rồi phun ra một chiếc mũi tên nước, tiếng rít gào bén nhọn quỷ dị vang lên, trong nháy mắt đã bắn tới trước mặt Lý Thanh Sơn. Tuy rằng không sánh được với thanh thế dời núi lấp biển như lúc này, nhưng đây lại là sát chiêu chân chính, xuyên qua đá hay kim loại đều không thành vấn đề.

Lý Thanh Sơn cũng né tránh, mũi tên nước bắn nhanh đến trước mặt hắn thì bị một l*иg ánh sáng màu xanh lam ngăn cản, đó chính là Linh Quy Huyền Giáp.

“Không đau không ngứa!”

Trong lòng hơi yên tâm, tuy đạo hạnh của con Cá Cóc Hắc Thủy này không thấp, nhưng thủ đoạn công kích vẫn lấy pháp thuật hệ thủy làm chủ, khó có thể phá tan Linh Quy Huyền Giáp cũng thuộc hệ thủy của hắn.

Có điều, khi đấu với Cá Cóc Hắc Thủy ở trong nước sâu như này, dù cho có bốn hay năm Luyện Khí sĩ tầng thứ chín như Tây Môn bà bà, cũng chỉ có một con đường chết. Dù kẻ này không phải yêu tướng, nhưng một khi chiếm lợi thế địa hình thì thực sự vô cùng khó đối phó.

Cá Cóc Hắc Thủy thấy đòn tấn công của mình không có tác dụng thì kinh hãi, hắn lại nhấp một ngụm nước đầy rồi phun ra trăm nghìn mũi tên nước, tạo thành từng đạo quỹ tích màu trắng thẳng tắp ở trong làn nước đen.

Linh Quy Huyền Giáp hơi rung động tựa như mưa xối xả rơi trên pha lê, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan nát, nhưng mặc cho một lượt mũi tên nước đâm đến, thế mà nó vẫn chống đỡ vững vàng ở đó, không để lại một dấu vết gì.

Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy yêu khí tiêu hao kịch liệt, tuy trong lòng biết Linh Quy Huyền Giáp không dễ dàng bị đánh tan, nhưng nếu tiếp tục lãng phí yêu khí, tiếp tục dây dưa thì cũng không có lợi gì, hắn đạp một cái xuống đáy hồ, thân thể lập tức lao lên trên tựa như hỏa tiễn.

Cá Cóc Hắc Thủy thấy Lý Thanh Sơn nhào tới thì bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, hắn há miệng lớn để lộ răng trắng uy nghiêm đáng sợ, đợi địch mệt rồi mới tấn công, tiếp theo phóng về phía Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn húc đấu tới, tựa như muốn lao đầu mình vào trong miệng đối phương, nhưng hai chiếc sừng trâu cực kỳ sắc bén lại khiến cho Cá Cóc Hắc Thủy không dám ngoạm ăn, ngược lại cắn một cái lên bả vai của Lý Thanh Sơn.

Hai con quái vật khổng lồ bỗng quấn quýt lấy nhau. Nước đen dao động, yêu khí lan tràn.

Bả vai Lý Thanh Sơn đau xót, hàm răng sắc bén của Cá Cóc Hắc Thủy suýt chút nữa đã đâm vào trong da thịt hắn, hắn hoàn toàn không thèm để ý, hai tay vòng ra ôm lấy Cá Cóc Hắc Thủy rồi kéo về dưới đáy nước.

Tuy Lý Thanh Sơn cũng được xem như là yêu quái hệ thủy, nhưng cuối cùng vẫn quen với cuộc sống trên mặt đất, không thể sánh kịp với sự linh hoạt của Cá Cóc Hắc Thủy ở trong nước. Chẳng qua, chỉ cần để hai chân hắn giẫm đến mặt đất, lực từ đất lên, vậy là hắn có thể áp chế Cá Cóc Hắc Thủy bằng thần lực toàn thân.

Cá Cóc Hắc Thủy vốn định cắn một miếng trên vai Lý Thanh Sơn, nhưng lại như cắn phải một tấm da trâu cực kỳ cứng chắc, muốn đung đưa cái cổ thì lại bị ôm chặt lấy, không ngờ lại không tránh thoát được, trong lòng càng hoảng sợ, yêu khí của đối phương không sánh được với mình, thế nhưng khí lực lại mạnh hơn mình!
Hồ nước này tuy sâu nhưng suy cho cùng cũng không phải biển rộng, thân hình Lý Thanh Sơn cao ba trượng đủ để lội ngang qua phần lớn vùng nước, thoáng cái đôi móng sắt đã đạp đến đáy hồ lần nữa, hắn hét lên một tiếng đầy điên cuồng rồi ném Cá Cóc Hắc Thủy xuống bùn lắng, trong lòng nghĩ mưu kế đã thành:

“Thắng rồi!”

Nhưng một mảng ánh sáng chợt hiện lên trên làn da đen kịt của Cá Cóc Hắc Thủy, Lý Thanh Sơn cảm thấy thứ trong ngực trượt đi, chỉ thấy Cá Cóc Hắc Thủy trượt ra ngoài tựa như âm hồn, ngay cả vuốt hổ móc ngược lại đều không thể giữ chặt.

“Ngươi không bắt nổi ta đâu!”

Cá Cóc Hắc Thủy vừa chế giễu, vừa biến mất tựa như tia chớp ở ngay trước mắt Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn thầm nghĩ: Thần thông thiên bẩm của cái tên này thực sự vô cùng khó đối phó, chẳng trách lại không để yêu tướng Mã Lục ở trong mắt, tuy lực công kích của nó không thể nói là mạnh, nhưng người khác muốn đối phó nó khi ở trong nước cũng là một chuyện khó khăn muôn trùng.
Bình Luận (0)
Comment