Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 318 - Chương 318: Vươn Tay Ra

Chương 318: Vươn Tay Ra - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 318: Vươn Tay Ra


Dù đánh một trận sống chết, Lý Thanh Sơn cũng không dám khẳng định phần thắng của mình có thể vượt qua năm phần mười, nhưng không có bất kỳ yêu quái nào quyết đấu sống chết với yêu quái cùng cấp với mình mà không có lý do cả.

Thế nhân đều cho rằng nhân loại thông minh lý trí, còn yêu quái thì khát máu điên cuồng.

Nhưng sự thật không phải như vậy, cho dù là dã thú trong hoang dã tranh cướp phối ngẫu và lãnh địa, cũng không tiến hành trận đấu sống còn với đối thủ, thậm chí kẻ thua cũng không hề bị thương quá nghiêm trọng, thường thường đều có thể quyết định thắng bại thông qua tiếng gầm rú uy hϊếp rồi.

Mà nhân loại còn thường liều lĩnh tự đánh cược tính mạng của bản thân và gia đình vì nữ nhân hoặc quyền lực. Cho dù biết rõ không địch lại thì cũng phải liều một phen, cuối cùng bỏ mình bại vong mà vẫn không biết hối cải. Hoặc là chỉ vì một vài xung đột nhỏ mà thăng cấp từ việc chửi bới đến đánh nhau luôn, cuối cùng biến thành cuộc chém gϊếŧ một mất một còn, mà tất cả chỉ vì thứ tôn nghiêm hư ảo mịt mù.

Thứ tồn tại trong thân thể dã thú chỉ có bản năng sinh tồn mà thôi, không có những tâm tình phức tạp như loài người, điểm này cũng không hề thay đổi sau khi chúng nó hóa thân thành yêu ma.

Ví thế thứ mà Lý Thanh Sơn phải đối mặt là một đám đối thủ đặc biệt lý trí.

Yêu quái thực lực mạnh còn nghe lệnh, những con có thực lực nhỏ yếu lại càng không đáng nhắc đến. Gần như là Lý Thanh Sơn vừa tản ra yêu khí thì đám tiểu yêu đã nộp đầu bái lạy, đơn giản đến mức bản thân Lý Thanh Sơn cũng không nghĩ tới. Tất cả chỉ mất thời gian một tháng, ngắn hơn nhiều so với dự đoán của hắn.

Mã Lục quá ngu ngốc nên dễ bị dao động, lại không có ý thức triệu tập thuộc hạ, cho nên mới biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay. Khi Lý Thanh Sơn bù đắp mặt thiếu hụt về trí tuệ cho Mã Lục, hắn lập tức có thể khống chế đám tướng lĩnh ở trong tay.

Lần này, Lý Thanh Sơn cũng coi như có được mười mấy yêu binh làm thuộc hạ, thế này thì thân phận thủ lĩnh yêu binh mới danh xứng với thực chứ. Chỉ chờ sau khi đại hội yêu ma kết thúc, khi sự thống trị được xác lập hoàn toàn thì hắn có thể sai khiến những yêu binh này rồi, lại còn có vị bằng hữu Mã Lục là yêu tướng này nữa.

Vân Vũ môn lại muốn đối phó hắn thì chính là tự tìm đường chết, chỉ cần không có cao thủ trải qua thiên kiếp, bất kế có bao nhiêu người đến thì hắn cũng có thể nuốt hết. Cho dù là vị môn chủ kia, nếu như dám đi vào thì Lý Thanh Sơn cũng sẽ cho hắn nếm thử sự lợi hại của yêu tướng loại côn.

Ôm theo ước vọng về tươi lai tươi sáng, Lý Thanh Sơn lại đội đấu bồng lên, cõng giỏ trúc rồi để Tiểu An vào bên trong.

Tuy hắn đã có thể khôi phục trạng thái như bình thường, nhưng hắn định duy trì thân hình to lớn này để tiện đi lại ở nhân gian. Để yêu ma đại hội lần này được tổ chức thành công, chắc chắn không thể thiếu một bữa tiệc thịnh soạn, chuyện này còn phải trông cậy vào Dư Sơ Cuồng.

Trong Cuồng Kiếm sơn trang, Dư Sơ Cuồng kích động lôi kéo cánh tay của Lý Thanh Sơn:

“Cuối cùng ngươi cũng trở về!”

Lý Thanh Sơn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Dư Sơ Cuồng thì vội hỏi:

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Dư Sơ Cuồng tiện thể nói rõ ngọn nguồn câu chuyện, Lý Thanh Sơn tức giận nói:

“Thực sự là khinh người quá đáng, ngươi đã thông báo cho Hoa Thừa Lộ chưa?”

Dư Sơ Cuồng chua chát nói:

“Đã đưa tin rồi, nhưng không có hồi âm.”

Lý Thanh Sơn biết, cho dù Hoa Thừa Lộ có hành động thì cũng không thể đặc biệt hồi âm giải thích cho Dư Sơ Cuồng được. Chẳng qua chuyện này không đơn giản như vậy, cho dù Hoa Thừa Lộ có lòng, nhưng chưa chắc Hoa gia đã chịu trở mặt với Thanh Đằng sơn chỉ vì tình hữu nghị giữa đám hài tử.

Hắn từng chứng kiến sự kiêu ngạo và hung hăng của các môn phái tu hành giả. Đến cả Ưng Lang vệ cũng dám gϊếŧ, chứ đừng nói là cưỡng ép thu nhận một đệ tử.
Dư Sơ Cuồng nói:

“Vậy bây giờ phải làm sao mới được, đều do ta làm phụ thân quá vô dụng!”

Lý Thanh Sơn khuyên nhủ:

“Ngươi cũng đừng sốt ruột quá, nàng chỉ đi làm đệ tử, cùng lắm phải chịu chút khổ sở, chứ không gặp phải nguy hiểm gì. Lĩnh hội sự hiểm ác của thế nhân cũng không phải là chuyện xấu.”

Tốt xấu gì Thanh Đằng sơn cũng là một môn phái đứng đắn, chứ không phải hang ổ của thổ phỉ trộm cắp.

Dư Sơ Cuồng thở dài liên tục, tuy nói như vậy nhưng sao hắn có thể yên tâm được.

Lý Thanh Sơn cũng hơi lo lắng, bởi hắn cũng rất thích một Dư Tử Kiếm thẳng thắn lương thiện, nên cũng không muốn nàng bị người ta bắt nạt.

“Ta sẽ đến Thanh Đằng sơn thăm nàng, ngươi ở chỗ này chuẩn bị cho ta vài thứ.”



Dư Sơ Cuồng mừng rỡ, lạy một cái thật sâu:

“Ngươi cứ dặn dò, ta quyết nghe theo!”
Chỉ cần Dư Tử Kiếm bình an, bảo hắn làm gì hắn cũng bằng lòng.

Lý Thanh Sơn nói:

“Vươn tay ra!”

Bình Luận (0)
Comment