Chương 320: Luyện Khí Sĩ Của Thanh Đằng Sơn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 320: Luyện Khí Sĩ Của Thanh Đằng Sơn
Đó là một gương mặt anh tuấn, tuy rằng năm tháng mài giũa để lại rất nhiều nếp nhăn nhỏ bé, nhưng lại có thêm mị lực tang thương, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của đệ tử mà hắn bật cười ha hả:
“Nào, mang rượu tới đây, cho ta thực hành!”
Tâm trạng chưa từng tươi sáng xưa nay chưa từng có, dường như đã trở lại những năm tháng làm hiệp khách vung kiếm, không để ý sống chết khi xưa. Nhưng hắn không còn trẻ nữa, không thể ung dung tự tại không bị ràng buộc. phải gánh vác thêm một thứ gọi là trách nhiệm, thân là phụ thân, nếu như còn không thể bảo vệ được con gái của mình thì sống còn có ý nghĩa gì!
Lý Thanh Sơn đã ra tới bên ngoài trang viên, lúc này mới quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái rồi khẽ mỉm cười. Để có thể trở thành cao thủ hạng nhất, bất kể là thiện ác hay tâm trí nghị lực đều không có gì để chê, mà Dư Sơ Cuồng còn là một người xuất sắc trong số đó, như vậy mới có thể thành lập nên Cuồng Kiếm sơn trang này.
Hắn cần một vài nhân vật có ích như này đi xử lý một vài chuyện ở nhân gian giúp hắn. Nhân vật như này không cần phải quá mạnh, nhưng cũng không thể quá yếu, hiện tại có lẽ chỉ có thể thu thập đồ ăn giúp hắn, nhưng tương lai chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích hơn.
Hắn mở Thanh Châu phương tấc đồ ra, đầu ngón tay lướt qua lại ở phía trên, tâm niệm xoay chuyển, bức họa lóe lên, cuối cùng đầu ngón tay dừng lại ở trên một ngọn núi nhỏ được phác họa ngoắt ngoéo, bên cạnh ghi ba chữ “Thanh Đằng sơn”.
Nét vẽ ngoằn ngoèo biến thành núi cao trập trùng, nguy nga hiểm trở, mây mù trắng như tuyết ở lưng chừng núi, sinh ra cảm giác xuất trần.
Điều thần kì hơn là, giữa vạn dặm núi tuyết vây quanh, bị đóng băng thì chỉ có ngọn núi này là cây cỏ xanh um, tươi tốt, tựa như viên minh châu xanh biếc trên nền tuyết trắng.
Lý Thanh Sơn đứng trên ngọn núi tuyết ở phương xa ngắm nhìn cảnh tượng này, cảm thán về sự kỳ diệu của thiên địa tạo hóa, tuy một phần là tác dụng của trận pháp Thanh Đằng sơn, nhưng nguyên nhân chính giúp tòa núi này mãi xanh tươi là do một linh mạch ở dưới lòng đất.
Đương nhiên, với thực lực hiện tại của Lý Thanh Sơn mà nói đây cũng không phải chuyện xa vời gì, chỉ nguyên sơn đạo hiểm ác trong vòng trăm dặm đã gần như cắt đứt khả năng người phàm tới chỗ này. Cho dù may mắn đến nhưng vẫn những đám mây mù ở lưng chừng núi cũng ẩn chứa rất nhiều huyền cơ, người bình thường không những không lên được núi, chỉ sợ còn không thấy được nó ấy chứ.
Tuy Lý Thanh Sơn nhìn thấy được, nhưng cũng đang do dự không biết nên tiến vào như thế nào?
Phải chẳng Dư Tử Kiếm đang phải chịu đựng cực nhọc ở chỗ nào đó trên ngọn núi này?
Lý Thanh Sơn đứng trên đỉnh núi cau mày suy nghĩ, bỗng dậm chân một cái, chân khí từ dưới chân phun trào tạo nên một vòng tuyết đọng, sau đó thân thể hắn lao xuống bên dưới vách đá cao trăm trượng, bởi vì hắn đã ngắm được một cây cô từng mọc ngang, tiếp theo mượn lực lần nữa, người đã trở lại trên đỉnh núi. Hắn muốn đi một vòng ở phía sau Thanh Đằng sơn, xem ngọn núi này có khe hở cho hắn tiến vào hay không.
Lúc này sắc trời đã tối lại, ban đêm của ngày đông vốn cực kỳ dài, đêm tối lại có lợi cho hành động của Lý Thanh Sơn. Nếu như có thêm một trận tuyết thì càng tốt.
Có lẽ trời cũng thuận theo lòng người, chỉ chốc lát sau đã có tuyết rơi.
Lý Thanh Sơn thu liễm khí tức, nhưng khi hắn đi tới phía sau núi thì lại hơi ngớ người.
Có một thôn trấn nho nhỏ tọa lạc ở trong khe núi, còn đang có ánh đèn đuốc sáng trưng tản ra, lẽ nào lại có ngôi làng có thể xây ở bên cạnh nơi tu hành của người tu hành?
Mà Lý Thanh Sơn xuất thân từ thôn trang nên biết các thôn trấn thông thường, hay thậm chí cả thành nhỏ, giờ này đều là một vùng tối tăm, chỉ vì tiết kiệm dầu thắp đèn nến. Số người trong trấn đông đúc, dòng người tới lui tạo ra khung cảnh náo nhiệt lạ thường. Thế nhưng trong quần sơn lạnh lẽo này lại có một nơi yên bình như vậy, trông có vẻ không tâm thường.
Khi Lý Thanh Sơn đến gần hơn một chút thì càng kinh ngạc hơn, bởi vì tất cả người đi qua đi lại trong trấn nhỏ đều là người tu hành, không có một người dân thường nào hết.
Đời này Lý Thanh Sơn chưa bao giờ thấy nhiều người tu hành tụ tập lại ở một chỗ như vậy, tuy rằng đều là Luyện Khí tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư chiếm đa số, nhưng dù sao cũng đều là người tu hành.
Lẽ nào những người này đều là Luyện Khí sĩ của Thanh Đằng sơn?
Lý Thanh Sơn lập tức lắc đầu, e rằng nơi này có đến mấy trăm Luyện Khí sĩ, Thanh Đăng sơn tuyệt đối không có nhiều Luyện Khí sĩ như vậy, hơn nữa những người đi trên đường đều mặc đồ khác nhau, những ký hiệu trên quần áo cũng không hề giống nhau, bọn họ không xuất thân từ cùng một môn phái.
Hơn nữa, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy rất nhiều Luyện Khí sĩ trải thảm ở rìa đường, lớn tiếng mời chào khách hàng tựa như những tiểu thương nhỏ buôn bán nhỏ. Không hề có chút tôn quý nào của Luyện Khí sĩ.