Chương 321: Gặp Mục Chí Thông - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 321: Gặp Mục Chí Thông
Lý Thanh Sơn rất tò mò, bỗng nhiên không kiềm chế được mà bước lên một bước, gõ gõ giỏ trúc ở phía sau:
“Làm sao đây, có muốn đi tới xem một chút không?”
Nhìn từ bên ngoài thì thấy giỏ trúc rất đơn sơ, thế nhưng bên trong được lót bông đệm dày đặc, Tiểu An đang nhàn nhã ngồi ở bên trong, đầu dựa vào một chiếc gối dệt, say sưa đọc một quyển kinh Phật bị Lý Thanh Sơn cho rằng là tẻ nhạt.
“Đi xem xem!”
Nàng trả lời rất ngắn gọn, sao lại không hiểu tâm trạng của Lý Thanh Sơn lúc này chứ.
Lý Thanh Sơn đi ra khỏi góc tối, tiến về phía thôn xóm kia, nhưng trong lòng vẫn luôn đề phòng. Hắn đã bị quá nhiều Luyện Khí sĩ hại rồi, dưới trướng cũng có không ít Luyện Khí sĩ, cho nên sự cảnh giác đối với quần thể đồng loại này còn sâu hơn là với yêu quái.
Khi hắn đặt chân vào trong thôn trấn, tất cả vẫn yên bình như cũ, mọi người đều làm việc họ đang làm, số người quăng ánh nhìn chăm chú đến vóc người cao to dị thường của hắn còn lâu mới nhiều bằng lúc ở trên phố xá bình thường.
Hình thể to lớn của Lý Thanh Sơn vẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
“Vị đạo hữu này, có muốn xem vải tơ tằm vàng tốt nhất dùng để may pháp y này hay không, chỉ ba khối linh thạch một lạng!”
Lý Thanh Sơn cười từ chối, quay đầu đã thấy một tiểu Luyện Khí sĩ tầng thứ hai cất cao giọng nói ở bên ngoài một tòa nhà:
“Chỉ cần một khối linh thạch là có thể vào nghe Luyện Khí sĩ tầng thứ năm giảng giải về ý nghĩa của Tiên Thiên Luyện Khí quyết, một khối linh thạch, quý vị có thể tiết kiệm thời gian ba năm! Thời cơ không thể bỏ lỡ, một đi không trở lại, đừng để bỏ lỡ!”
Lý Thanh Sơn vểnh tai lắng nghe theo bản năng, xung quanh tòa nhà kia được bố trí trận pháp, dù cho ngươi có thính lực tốt thì cũng không thể nghe được người bên trong nói gì. Lúc này có hai Luyện Khí sĩ tầng thứ nhất đang đứng bàn bạc ở ngay trước cửa, không biết có nên đi vào hay không.
Lý Thanh Sơn lại xoay mặt một cái, bỗng nhìn thấy một bóng dáng mặc đồ tím quen thuộc.
…
Lý Thanh Sơn gần như không thể tin vào hai mắt mình, hắn đã suy nghĩ đến rất nhiều tình huống mà Dư Tử Kiếm có khả năng phải đối mặt, ví dụ như cõng mấy trăm cân củi khô gian nan đi trên đường núi đầy tuyết đọng, hoặc là mặt mày buồn bã nhìn về phía quê nhà...
Mà người cha Dư Sơ Cuồng của nàng chỉ sợ còn tưởng tượng thái quá hơn Lý Thanh Sơn gấp mười lần.
Nhưng Dư Tử Kiếm trong hiện thực, không chỉ không chịu bất cứ vất vả nào, ngược lại còn đang cười vui vẻ.
Nàng đang vui vẻ dạo phố cùng mấy người Luyện Khí sĩ, mấy tên Luyện Khí sĩ kia có nam có nữ, có mạnh có yếu, nhưng đều mặc áo xanh, bên mép ống tay áo đều thêu dây leo xanh.
Lý Thanh Sơn từng gặp tên Lưu quản sự kia, biết đây là trang phục của núi Thanh Đằng.
Dư Tử Kiếm đi ở giữa họ, tuy rằng không đến mức gọi là chúng tinh phủng nguyệt, nhưng mà có thể nhìn ra được, mỗi người đều rất thích nàng, thân thiện giới thiệu cho nàng biết những món hàng kỳ quái ở hai bên đường.
Ngoại trừ việc tóc hai chùm biến thành búi tóc lăng hư càng phù hợp với nữ tu sĩ hơn ra, nàng gần như không có bất cứ thay đổi gì, dù như thế nào thì cũng không như là bị ăn hϊếp.
Dư Tử Kiếm cảm nhận được ánh nhìn chằm chú, quay đầu đi, vừa liếc nhìn đã nhìn thấy cơ thể cường tráng như hạc trong bầy gà của Lý Thanh Sơn, kinh ngạc há to miệng, sau đó kinh ngạc lại biến thành vui vẻ, lớn tiếng kêu:
“Ngư cự hiệp!”
Làm tất cả mọi người trong chợ đều quay sang nhìn chăm chú.
Nàng chạy chậm đến trước mặt Lý Thanh Sơn:
“Sao ngươi lại đến đây? Cha ta đâu? Hắn có đến không?”
Vừa nói vừa nhìn sang bên cạnh Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nói:
“Cha ngươi không đến, ta đến thăm ngươi, ngươi...vẫn ổn đúng không!”
Chỉ cần không đuôi mù là có thể nhìn thấy nàng rất ổn.
“Ừ…ừ.”
Dư Tử Kiếm gật đầu lia lịa.
“Tử Kiếm, đây là bạn của ngươi sao?”
Mấy tên Luyện Khí sĩ kia cũng đi đến, người dẫn đầu là một Luyện Khí sĩ tầng sáu nam trẻ tuổi, tò mò hỏi.
Dư Tử Kiếm liếc nhìn Lý Thanh Sơn, như đang xác định có thể gọi hắn là bạn không, thấy hắn không phản đối mới cả gan nói:
“Đúng vậy!”
Nói xong lại liếc nhìn hắn, xem hắn có tức giận hay không.
Làm sao Lý Thanh Sơn có thể từ chối làm bạn với một cô gái đáng yêu như thế này chứ!
Dư Tử Kiếm giới thiệu cho đôi bên, Lý Thanh Sơn mới biết tên Luyện Khí sĩ cầm đầu kia tên là Mục Chí Thông, tuy rằng mặt ngoài trông còn có vẻ rất khiêm tốn, nhưng trên người tự nhiên mang theo chút cảm giác về sự ưu việt, đây không chỉ là cảm giác ưu việc về thực lực, còn có niềm kiêu ngạo về xuất thân môn phái, ba người cùng môn đứng bên cạnh hắn ít nhiều gì cũng làm cho Lý Thanh Sơn có cảm giác tương tự.
Đối với môn phái của họ mà nói, cảm giác về sự ưu việt này chẳng những không phải là chuyện xấu, ngược lại còn là chuyện tốt, chứng minh họ cực kỳ tán thành ba chứ “núi Thanh Đằng” này, cho nên mới có thể kiêu ngạo khi có xuất thân từ núi Thanh Đằng.
Mà Dư Tử Kiếm cảm thấy giới thiệu là “Ngưu Nhị” không được hay cho lắm, dứt khoát nói:
“Đây là Ngưu cự hiệp!”
Mấy tên đệ tử Thanh Đằng còn tưởng đây là tên của Lý Thanh Sơn, trong lòng đều nói thầm:
“Cái tên này lạ thật, nhưng mà kết hợp với cơ thể của hắn thì cũng có chút chính xác.”
Mục Chí Thông suy nghĩ gì đó, hoảng sợ:
“Không lẽ ngươi chính là tên Ngưu cự hiệp dùng một chiêu đã ném tên Tống Minh kia ra ngoài sao!?”