Chương 322: Mời Uống Trà - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 322: Mời Uống Trà
Lý Thanh Sơn mỉm cười cam chịu, trong lòng cũng biết Tống Minh chính là tên Tống sư huynh kia, tin tức lan truyền cũng nhanh thật. Hắn nào biết ba ngọn núi vừa là đồng minh lại là người cạnh tranh, những chuyện gièm pha xấu xa giữa các đệ tử là thứ được lan truyền nhanh nhất, nếu không thì Lưu Phong Duệ kia cũng sẽ không đến sơn trang Cuồng Kiếm nhanh như thế.
Mấy tên đệ tử Thanh Đằng lập tức vô cùng kính nể Lý Thanh Sơn, gương mặt đen thùi như đáy nồi kia lộ ra một nụ cười khoe hàm răng trắng tinh, cũng như tràn đầy ẩn ý cao thâm khó đoán.
Trình Giai Lệ, nữ đệ tử duy nhất trong số này tò mò hỏi thăm:
“Không biết đạo hữu tu hành ở ngọn núi nào? Hiện tại tu vi là bao nhiêu?”
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Ta bẩm sinh đã có sức khỏe hơn người, vô tình tìm được một bộ công pháp luyện thể ở trong núi, nếu bàn về Luyện Khí thì còn xa mới bằng được Mục đạo hữu.”
Tán tu, luyện thể.
Mấy người này nhanh chóng tổng kết được hai từ này từ trong những lời Lý Thanh Sơn nói, thái độ lập tức thay đổi, quay trở về thái độ mang theo chút ưu việt của đệ tử thuộc danh môn chính phái.
Ở con đường tu hành, luyện thể cũng như ngoại công trong chốn giang hồ, luôn làm người khác coi thường, đương nhiên nếu tu cả nội và ngoại thì lại là một chuyện khác, Lý Thanh Sơn rõ ràng không thuộc loại người này. Mà tán tu không môn không phái cũng như lục bình trôi dạt khắp nơi, thường bị người trong môn phái chèn ép.
Tuy rằng Lý Thanh Sơn rất cao lớn, nhưng trong lòng họ, hắn đã loáng thoáng trở nên thấp bé hơn nhiều.
Đặc biệt là Mục Chí Thông, chút cảm giác tức giận khi nhìn thấy Dư Tử Kiếm thân mật với Lý Thanh Sơn gần như đã biết mất sạch sẽ. Tuy rằng tên này có thực lực không yếu, nhưng cũng chỉ là một tên vũ phu chỉ biết cậy mạnh, không thể gia tăng cảnh giới Luyện Khí thì sức mạnh lại mạnh hơn nữa thì có tác dụng gì, hơn nữa còn xấu xí như thế, nếu ta xem hắn là đối thủ, cũng chính là đang khinh thường chính mình.
Lý Thanh Sơn nhạy bén cảm nhận được rất nhiều cảm xúc thay đổi, nụ cười trên mặt không thay đổi, thoáng cảm thán thói đời nóng lạnh, cũng không để ý, nịnh nọt vốn là chuyện thường của mọi người, cũng không có gì để khó chịu.
Nhưng đây cũng là vì Lý Thanh Sơn có thực lực đủ mạnh, đủ tự tin, nếu không cũng rất có khả năng sẽ nảy sinh một chút khúc mắc. Tâm cảnh của một người vốn liên quan mật thiết đến thực lực. Một người có thực lực thấp kém lại cứ thích giả vờ lòng dạ rộng lượng, thường thì đều chỉ là đang tự an ủi bản thân.
“Ta thay mặt cha nàng đến thăm nàng, nàng bị một người sư huynh họ Lưu của các ngươi cưỡng ép mang đi, cha nàng…cực kỳ lo lắng.”
Lý Thanh Sơn nói có ý muốn chất vấn, cô bé này vô tư không để ý, hắn lại không thể không thay mặt nàng hỏi cho ra lẽ.
“Ngươi nói là Lưu sư huynh sao? Sư phụ đã phạt hắn rồi.”
Thanh niên trẻ tuổi nhíu mày, hơi khó chịu trước lời chất vấn của Lý Thanh Sơn.
Trong lòng Lý Thanh Sơn càng cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng hắn chỉ mới gặp tên Lưu quản sự kia một lần, nhưng chắc hắn cũng đã là Luyện Khí sĩ mạnh mẽ đã sáng lập ra được khí hải, không biết cô gái này có tài đức gì mà có thể làm chưởng môn Thanh Đằng vì nàng mà trách phạt đệ tử cưng.
Lý Thanh Sơn thấy mấy người này cũng không phải loại người không biết nói lý, vừa nhìn thấy bên cạnh có một quán trà, bên trong cũng rất yên lặng lịch sử tao nhã, lại nhìn cửa hiệu bên ngoài, viết bốn chữ “Quán trà Thanh Tịch”, đúng là danh xứng với thật, bên trong không có bao nhiêu người, cực kỳ yên lặng.
“Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, mời mọi người vào trong uống tách trà, ta cũng thay cha của Tử Kiếm hỏi thăm nàng vài chuyện.”
Dư Tử Kiếm nghe hắn gọi thẳng tên nàng, trong lòng cảm thấy là lạ, lại nghĩ hắn cố ý đến nơi đây để thăm nàng, trong lòng lại ấm áp, vành tai cũng đỏ hồng, xoắn góc áo không biết nên nói gì, chỉ nghĩ Ngưu cự hiệp đúng là người tốt!
Đây là lần đầu tiên Mục Chí Thông nhìn thấy Dư Tử Kiếm như thế này, không hiểu sao cảm thấy ghen tị, nở nụ cười kỳ quái nói:
“Ngươi muốn mời chúng ta vào đó uống trà?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lý Thanh Sơn, nháy mắt trao đổi với người bên cạnh, trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ quái lạ.
Lý Thanh Sơn vào quán trà mới biết được vì sao họ lại cười như thế, cũng biết vì sao quán trà này lại yên lặng như thế, trên bức tường phía tây có treo mấy tấm bảng làm bằng trúc, bên trên viết giá cả.
Trà rẻ nhất cũng phải tốn bảy khối linh thạch, mắc nhất cần đến hai mươi khối. Có tên Luyện Khí sĩ nào có linh thạch lại không đi mua đan dược luyện công, linh phù hộ thể mà đến nơi này uống một ấm trà chứ.
Trong cửa hàng không có tiểu nhị đầu bếp gì, chỉ có một người chủ tiệm là một ông cụ đầu bạc mắt hoa gầy gò, ông ta cũng là người hầu trà trong quán. Mấy người Lý Thanh Sơn tiến vào, ông cũng không thèm ngẩng đầu lên. Mấy cái màn che rũ xuống, chia ra mấy căn phòng yên tĩnh, hình như người ở bên trong đang nói chuyện nhưng lại không truyền ra bất cứ âm thanh nào, rõ ràng là công dụng của trận pháp.