Chương 323: Tại Nơi Khỉ Ho Cò Gáy - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 323: Tại Nơi Khỉ Ho Cò Gáy
Lý Thanh Sơn nói:
“Chậc…trà này đúng là không rẻ!”
Dư Tử Kiếm kéo Lý Thanh Sơn đi ra ngoài ngay:
“Đắt quá, đổi một quán khác đi. Ở góc đường có một tiệm bán bánh bao, còn dùng thịt hươu tam thải làm nhân kìa.”
Ba tên đệ tử Thanh Đằng cũng cười phụ họa:
“Đúng vậy, trà này cũng không có gì ngon!”
Trên mặt lại lộ ra vẻ không ngoài dự đoán, trên cơ bản tán tu chính là đại diện cho từ bần cùng, còn sợ không đủ tiền mua đan dược, lấy đâu ra tiền mời uống tách trà nổi tiếng của quán trà Thanh Tịch chứ. Họ đương nhiên cũng không có ác ý quá lớn, nhưng mà nhìn mấy tên nhà quê bị mất mặt luôn là một chuyện cực kỳ vui vẻ.”
Mà mọi người đương nhiên cũng sẽ không lủi thủi đi ra ngoài như thế này, vào lúc này, đương nhiên phải có một người đàn ông rộng lương hào sảng đi ra để cứu vãn tình hình.
Mục Chí Thông nói:
“Quán trà Thanh Tịch này cực kỳ nổi tiếng trong giới tu hành, có thể vào trong đây nhấm nháp một tách trà thơm cũng có thể coi như hưởng thụ cao cấp nhất trong cuộc đời, nhập gia tùy tục, nếu là bạn của Tử Kiếm đến, đến dưới chân núi Thanh Đằng rồi, lẽ ra cũng nên để ta làm chủ mời khách mới đúng.”
Đến cả quán trà cực kỳ nổi tiếng này mà Lý Thanh Sơn cũng không biết, đúng là cực kỳ ngu ngốc.
Trình Giai Lệ liếc mắt đưa tình nhìn Mục Chí Thông:
“Vậy hôm nay chúng ta phải làm sư huynh tốn kém rồi. Tử Kiếm, còn không mau cảm ơn sư huynh đi, đừng nói là người đến từ khỉ ho cò gáy, dù là mấy người chúng ta cũng chưa được hưởng thụ xa xỉ như thế này bao nhiêu lần đâu.”
Lý Thanh Sơn nhận ra Trình Giai Lệ có địch ý với Dư Tử Kiếm, những lời này rõ ràng là ám chỉ Dư Tử Kiếm và hắn đều là thứ quê mùa. Con người phiền phức ở điểm này, yêu quái đều thể hiện địch ý ra ngoài, còn con người lại cứ thích giấu vào lòng.
Dư Tử Kiếm lại vẫn cứ không nghe ra ẩn ý trong lời nói này, ngượng ngùng nói:
“Cảm ơn Mục sư huynh, thật ra ta cũng muốn nếm thử trà đắt như thế này sẽ có mùi vị gì? Chúng ta uống thử trà Vân Vụ kia đi!”
Trà Vân Vụ chính là trà rẻ nhất, cô gái vừa ngây thơ vừa thẳng thắn đã hiếm có, càng đáng quý hơn là còn rất tốt bụng và biết nghĩ cho người khác, nàng như tập hợp tất cả ưu điểm của cha và mẹ, càng ở chung thì lại càng cảm nhận được điểm đáng yêu và đáng quý của nàng.
Ánh mắt Mục Chí Thông càng trở nên dịu dàng:
“Tử Kiếm ngươi muốn uống cái gì thì uống cái đó.”
Nụ cười của Trình Giai Lệ có chút cứng ngắc, ánh mắt của hai tên đệ tử Thanh Đằng còn lại khi nhìn về phía nàng dường như cũng mang theo chút cười nhạo.
Lý Thanh Sơn cười thầm trong bụng, đây như là cao thủ tam lưu đi so chiêu với Luyện Khí sĩ vậy, mới vừa so chiêu, Trình Giai Lệ đã thua tan nát.
Tuy rằng Trình Giai Lệ cũng khá xinh đẹp, nhưng lại thiếu mất sức quyến rũ làm người khác động lòng. Như cùng một bài hát, có người hát theo đúng nhịp đúng điệu, tuy rằng không có lỗi gì, nhưng nghe xong cũng không đọng lại được gì, mà có người lại có thể dùng tiếng hát làm xúc động lòng người.
Mục Chí Thông đang muốn gọi người phục vụ trà đến, lại bị Lý Thanh Sơn cản lại, nhếch miệng cười:
“Tuy rằng chúng ta đến từ nơi khỉ ho cò gáy, nhưng mà vẫn uống nổi một tách trà, đúng không Tử Kiếm.”
Dư Tử Kiếm mới đột nhiên nhận ra được hàm nghĩa trong lời Trình Giai Lệ vừa nói, nhíu mày nói:
“Đúng vậy!”
Trong lòng bực bội, ngươi có thể xem thường ta, nhưng sao có thể xem thường Ngưu cự hiệp được chứ?
…
Mục Chí Thông lộ ra vẻ không vui, Trình Giai Lệ lập tức nói:
“Ngưu đạo, tán tu kiếm chút linh thạch cũng không dễ, cứ để dành mua đan dược đi!”
Hai tên đệ tử Thanh Đằng còn lại cũng đồng ý.
“Ta tự biết đúng mực!”
Lý Thanh Sơn lạnh nhạt nói, ta gϊếŧ một đống Luyện Khí sĩ như các ngươi mới tích góp được một chút gia sản, đúng là rất khó khăn. Nhưng cũng không thể nào để một đám người nhỏ bé như các ngươi khinh thường, chính hắn bị người ta châm chọc hai câu cũng không để trong lòng, nhưng lại không thể chịu được cảnh nàng châm chọc Dư Tử Kiếm.
Nói với người hầu trà:
“Lão bá, cho một bình trà đắt nhất, cái…cái trà Vô Ưu gì gì đó!”
Lý Thanh Sơn ngồi thoải mái xuống bên cạnh bàn trà, cực kỳ hống hách. Không còn cách nào, trên người hắn có mấy trăm khối linh thạch, dưới nền đát còn đang trông giữ một mạch khoáng linh thạch, nếu cứ cứng đầu nói bản thân không phải nhà giàu mới nổi thì quá dối trá rồi.
Người hầu trà kia cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, quan sát Lý Thanh Sơn một lúc, trong phố phường mà lấy Luyện Khí sĩ làm chủ này, không có bao nhiêu người có thể uống nổi Vô Ưu, lạnh nhạt nói:
“Đợi một lúc!”
Bắt đầu tự nấu trà.