Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 324 - Chương 324: Người Xấu

Chương 324: Người Xấu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 324: Người Xấu


Mấy tên đệ tử Thanh Đằng đều ngẩn ngơ, trà Vô Ưu kia chính là loại trà nổi tiếng nhất trong quán trà Thanh Tịch, một bình trà có giá đến hai mươi bảy khối linh thạch, nếu đổi thành Ngưng Khí hoàn, cũng đủ để Luyện Khí sĩ tu luyện một hai năm, dù là Mục Chí Thông cũng không nỡ lấy ra để mua một bình trà, cười gượng nói:

“Ngưu đạo hữu đúng là rất hào phóng!”

Dư Tử Kiếm kéo ống tay áo của Lý Thanh Sơn, khuyên nhỏ:

“Ngưu cự hiệp, trà đó rất đắt.”

Lý Thanh Sơn vỗ vào ghế ngồi uống trà được điêu khắc vô cùng xinh đẹp ở bên cạnh:

“Mình uống, sợ gì chứ.”

Đây là lời thật lòng của hắn, vốn là trong các ước muốn cao cả trong cuộc đời hắn cũng có nếm hết tất cả món ngon vật lạ, tuy rằng có lẽ trà không tính ở trong này, nhưng bất cứ thứ gì có thể thỏa mãn du͙ vọиɠ ăn uống thì hắn đều phải nếm thử, nếu không thể uống hết tất cả các loại trà, vậy thì uống loại tốt nhất. Hơn nữa, đối với người xa lạ, nhất là với những người không mấy đang yêu, nguyên tắc của hắn luôn là không nợ ai, làm sao có thể để người khác mời hắn uống trà được.

Dư Tử Kiếm ngồi xuống bên cạnh hắn, loáng thoáng cảm nhận được Lý Thanh Sơn có ý định muốn ra mặt cho nàng, tâm trạng có chút phức tạp.

Mấy đệ tử Thanh Đằng đều nhìn Mục Chí Thông, không biết có nên ngồi xuống hay không. Trong lòng họ cũng muốn nếm thử mùi vị của trà Vô Ưu. Mục Chí Thông thầm nghĩ, nếu ngươi cứ thích phùng má giả làm người mập, vậy tùy ngươi.

Lý Thanh Sơn hỏi thăm những gì Dư Tử Kiếm đã trải qua sau khi hai người tạm biệt nhau.

Thì ra sau khi Dư Tử Kiếm đến núi Thanh Đằng, vốn là phải ngoan ngoãn làm đệ tử tạp dịch, sau đó mới từ từ lên cấp, kết quả trong điển lễ nhập môn, Thanh Đằng lão nhân xuất hiện, kiểm tra tư chất của mọi người, tư chất của nàng là tốt nhất.

Thanh Đằng lão nhân vui vẻ hỏi thăm lai lịch của nàng, nếu là con gái bình thường thì đã hoảng sợ khi nhìn thấy đại điện môn phái nguy nga và uy nghiêm của tu sĩ Trúc Cơ mà câm như hến từ lâu rồi.

Nhưng Dư Tử Kiếm lại nói:

“Ta vốn không muốn đến, là hắn ép ta đến.”

Chỉ thẳng vào Lưu Phong Duệ, nói rõ hắn cưỡng ép, không cho nàng ăn nói lung tung như thế nào, khóc lóc sướt mướt.

Mà mấy đứa bé được Lưu Phong Duệ mang từ sơn trang Cuồng Kiếm đến vốn đã rất thân thiết với vị tiểu sư tỷ này, cũng bắt đầu nhớ nhà, chỉ trong chốc lát, tất cả đứa bé ở đại điện núi Thanh Đằng đều khóc bù lu bù loa, làm đại điển nhập môn trở nên vô cùng xấu hổ.

Thanh Đằng lão nhân cảm thấy có chút mất mặt, chỉ vào Lưu Phong Duệ mắng một lúc, nói:

“Người khác nhìn thấy còn tưởng rằng đệ tử của núi Thanh Đằng chúng ta đều là bị bắt cóc đến!”

Lưu Phong Duệ vội quỳ xuống tạ lỗi, với tính cách của hắn, dù là ở trong sư huynh đệ đồng môn thì cũng không có ai yêu thích, không ai nói đỡ thay cho hắn, đều âm thầm xem trò cười của hắn.

Thanh Đằng lão nhân phất tay áo rời đi, Dư Tử Kiếm gặp dữ hóa lành, thậm chí có thể nói là biến bại thành thắng.

Nhưng Thanh Đằng lão nhân cũng chưa từng nói cho Dư Tử Kiếm rời đi, cũng không nói cho Dư Tử Kiếm gia nhập núi Thanh Đằng, nàng cứ vậy mà bị giữ lại, trở thành người duy nhất trên núi Thanh Đằng nhưng lại không phải đệ tử Thanh Đằng.

Lý Thanh Sơn đoán, có lẽ là Thanh Đằng lão nhân cũng muốn để Dư Tử Kiếm gia nhập núi Thanh Đằng, nhưng lại không muốn dùng chiêu trò cưỡng ép. Núi Thanh Đằng muốn thu nhận đệ tử chứ không phải kẻ thù, chỉ có loại người bảo thủ như Lưu Phong Duệ mới có thể ngang ngược như thế.

Đệ tử trong môn cũng đoán ra được ý đồ của Thanh Đằng lão nhân, cho nên cũng cố gắng làm quen với Dư Tử Kiếm, khuyên nàng gia nhập, cộng thêm tính cách của nàng cũng rất dễ làm người ta thích, không đến một tháng thì đã quen thân với tất cả mọi người, lại còn có người theo đuổi như Mục Chí Thông che chở, tên đệ tử nội môn như Lưu Phong Duệ vậy mà cũng không có cách nào đối phó với nàng.
“Các sư huynh sư tỷ đều nói tên kia là người xấu, không cần để trong lòng.”

Mục Chí Thông xấu hổ nói:

“Tử Kiếm đừng nói bậy, Lưu sư huynh chỉ là làm việc có chút lỗ mãng, không phải người xấu gì cả.”

Tuy rằng hắn rất ghét Lưu Phong Duệ, nhưng ở trước mặt người ngoài thì vẫn phải bảo vệ đồng môn.

Lý Thanh Sơn thật sự là dở khóc dở cười đối với trải nghiệm đầy nguy hiểm của Dư Tử Kiếm lần này, không thể không cảm thán, có một số người trời sinh đã may mắn hơn người thường, loại may mắn này, không phải là có được gia thế ghê gớm đến cỡ nào, mà là một loại năng lực, năng lực mỉm cười với thế giới. Thế giới này như một cái gương, ngươi cười với nó, nó sẽ cười lại với người. Năng lực này không phải bẩm sinh đã có, mà là từ nhỏ được đến sự chăm sóc dịu dàng, giáo dục chính xác.
Lý Thanh Sơn và Tiền Dung Chỉ lại không may mắn như thế, từng người đều bị cuộc sống mài dũa ra tính cách khốc liệt, dùng nanh vuốt mang tên “gian xảo lắm trò” và “dũng mãnh quyết liệt” để chém gϊếŧ tại thế giới này, đây là sức mạnh để họ dựa vào mà sống sót.

Bình Luận (0)
Comment