Chương 325: Xin Chỉ Giáo - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 325: Xin Chỉ Giáo
Chương 325: Xin Chỉ Giáo
Dư Tử Kiếm không có quyết đoán, cũng không hề khôn ngoan, tu vi lại thấp đến đáng thương. Nhưng lại có thể làm ông cụ non Hoa Thừa Lộ cầu xin một viên Tiên Thiên đan cho nàng, làm Lý Thanh Sơn có trái tim sắt đá vì nàng mà chạy mấy trăm dặm, đây cũng là sự mạnh mẽ của nàng.
Lúc này, người hầu tra đã mang một bình trà thơm lên, đổ trà ra tách, thanh đạm không màu, như nước trong, nhưng lại tràn ngập một mùi hương thần kỳ, làm tinh thần người khác thả lỏng.
Lý Thanh Sơn nói:
“Lấy trà thay rượu, cảm ơn các vị đã chăm sóc Tử Kiếm.”
Uống cạn sạch chén trà, một dòng nước nóng chảy xuôi vào trong bụng rồi khuếch tán ra ngoài, cả cơ thể đều ấm lên, môi răng tràn ngập hương thơm, đúng là thơm đến phế phủ.
Trong đêm đông rét lạnh như thế này, uống một tách trà như thế, đúng là cực kỳ hưởng thụ. Uống xong một tách, dường như các suy nghĩ vẩn vở đều bị rửa sạch sẽ, cơ thể vô cùng lười biếng. Mà dù là lá trà hay là nước trà thì đều ẩn chứa linh khí vô cùng tinh thuần, hơn xa các đan dược tầm thường, có hiệu quả cực lớn đối với thể xác và tinh thần.
“Đúng là trà ngon!”
Nhóm Mục Chí Thông lại từ từ nhấm nháp, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhàng không thể nói nên lời, lại nhìn về phía Lý Thanh Sơn, đã mất sạch kiêu ngạo, trong lời nói mang theo chút khách khí. Có câu nói ăn ké chột dạ, uống được loại trà nổi tiếng như thế này, họ cũng không có da mặt dày đến mức tiếp tục cười nhạo Lý Thanh Sơn.
Ánh mắt khi Trình Giai Lệ nhìn về phía Lý Thanh Sơn lại càng dịu dàng hơn một chút, phát hiện ra Lý Thanh Sơn không phải là tán tu thích phùng má giả làm người mập, mà là thật sự không để ý đến hai ba mươi viên linh thạch, người đàn ông hào phóng thì luôn có thể giành được hảo cảm của phụ nữ.
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Trà tên Vô Ưu, đúng là không sai.”
Chỉ có Mục Chí Thông là không vui vẻ nổi, hắn vốn là người trung tâm trong vòng tròn nhỏ hẹp này, lại bị một bình trà của một tên mãng phu cướp hết nổi bật, sao có thể cam tâm được:
“Cách uống của Ngưu đạo hữu lại có chút lãng phí lá trà này.”
Lý Thanh Sơn nhướng mày:
“Xin chỉ giáo?”
Mục Chí Thông đang chờ những lời này, hơi mỉm cười, đương nhiên không thể thiếu việc lớn tiếng dạy dỗ, giảng giải về đạo trà kinh, thể hiện bản thân có học thức đến cỡ nào, ba người Trình Giai Lệ cũng ủng hộ.
Hai tên quê mùa như Lý Thanh Sơn và Dư Tử Kiếm chỉ cầm chén trà, vừa uống vừa nghe.
Chờ đến khi Mục Chí Thông thuyết trình xong, muốn uống ly trà cho thông cổ họng thì mới phát hiện ra, Lý Thanh Sơn và Dư Tử Kiếm đã “lãng phí” toàn bộ số nước trà còn lại, lập tức ngạc nhiên.
Dư Tử Kiếm bội phục nói:
“Mục sư huynh hiểu biết nhiều thật.”
Lý Thanh Sơn cũng nói:
“Ta cũng cảm thấy được thêm kiến thức.”
Dư Tử Kiếm vẫn cứ nhấp môi uống chậm, còn hắn lại cứ như trâu uống nước, rót hết ly này đến ly khác vào bụng. Uống trà của ông đây mà còn nói nhiều như thế, vậy đừng uống nữa.
Ba người Trình Giai Lệ lại cảm thấy may mắn vì bản thân đã nhanh tay, trong lúc cỗ vũ cũng không quên uống trà, cướp được vài chén từ trong miệng Lý Thanh Sơn để uống, có thể sánh bằng tu hành nửa tháng. Linh trà này cũng không phải có thể pha lại nhiều lần giống nước trà trong thế tục, người hầu trà dùng thuật pháp, dung nhập toàn bộ mùi vị trong trà vào trong linh thủy, không hề lãng phí chút nào, chỉ có một bình.
Dư Tử Kiếm sờ bụng:
“Ấm áp quá!”
Lý Thanh Sơn nói:
“Đúng vậy đó.”
Hai người nhìn nhau cười. Dư Tử Kiếm chỉ thấy đôi mắt Lý Thanh Sơn trắng đen rõ ràng, không còn có vẻ sắc bén như lần gặp đầu tiên, lại có vẻ vô cùng bình tĩnh trong suốt, từ một con hổ hung dữ biến thành một chú trâu dịu ngoan, khi nhìn nàng cũng dịu dàng hơn nhiều.
Nàng đột nhiên nhìn thấy ánh mắt này, so với ánh mắt sắc bén trước kia thì ánh mắt này càng làm nàng không dám đối diện, tránh ánh mắt đi, cúi đầu xuống.
Mục Chí Thông cảm thấy những gì vừa nói lúc nãy đều chỉ là vô ích, cắn răng nói:
“Ngưu đạo hữu, bây giờ ngươi đã biết trà đạo cao thâm rồi chứ!”
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Ta chỉ là một người thô lỗ, không nhớ được nhiều thứ như thế.”
Quay đầu nói với Dư Tử Kiếm:
“Như thế nào, Tử Kiếm, muốn về cùng ta không?”
Dư Tử Kiếm còn chưa kịp trả lời, Mục Chí Thông đã quả quyết nói:
“Không được, không có ý chỉ của sư phủ, Tử Kiếm không thể rời khỏi núi Thanh Đằng.”
Trình Giai Lệ nhẹ nhàng khuyên bảo:
“Sư huynh.”
Nàng ước gì Dư Tử Kiếm đi càng xa càng tốt, nhưng một khi hai người đàn ông bắt đầu tranh chấp vì một thứ gì đó rồi, vậy thì không phải chỉ để ý đến việc được mất thứ đó nữa, mà còn liên quan đến mặt mũi của chính mình, không phải người khác khuyên một hai câu là có thể bỏ qua.
Lý Thanh Sơn lại không nhìn Mục Chí Thông, chỉ nhìn Dư Tử Kiếm nói:
“Ý của ngươi như thế nào?”
Dư Tử Kiếm lập tức do dự, mấy ngày nay, đệ tử trong núi Thanh Đằng rất quan tâm chăm sóc nàng, nếu nàng đi thì cứ có cảm giác phụ lòng tốt của họ, hơn nữa còn làm Ngưu cự hiệp khó xử.