Chương 328: Nhất Định Sẽ Đến - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 328: Nhất Định Sẽ Đến
Lý Thanh Sơn thấy Dư Tử Kiếm còn phải suy nghĩ, cũng không sốt ruột, hiếm khi gặp được thị trường mua bán của người tu hành, đương nhiên phải đi dạo cho cẩn thận, mua vài thứ bản thân dùng được mới tốt.
Mấy người Mục Chí Thông càng thêm xác nhận thân phận tán tu của hắn, chỉ có tán tu mới cần đi mua công pháp tu luyện, Dư Tử Kiếm khó khăn nói:
“Ta cũng không rõ...”
Mục Chí Thông nói:
“Ngay khúc rẽ đằng trước có một nhà bán, Ngưu đạo hữu, đã trễ rồi, chúng ta phải về núi Thanh Đằng, xin tạm biệt trước!”
“Được, Tử Kiếm ngươi cứ suy nghĩ cho cẩn thận, ta đại khái sẽ ở lại đây mấy ngày, nếu suy nghĩ xong thì xuống núi nói cho ta biết.”
Lý Thanh Sơn dứt khoát nói, hắn đi chuyến này nếu Dư Tử Kiếm bình yên không có chuyện gì thì cũng không có gì để lo lắng, dù quyết định muốn gia nhập núi Thanh Đằng cũng được. Mà hắn cũng gần như muốn trở mặt với tên Mục Chí Thông này rồi, đi chung cùng nhau cũng chẳng có gì vui nữa.
Lý Thanh Sơn sảng khoái như thế lại làm cho Mục Chí Thông cảm thấy hơi ngạc nhiên, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết được rốt cuộc hắn có ý gì với Dư Tử Kiếm hay không.
Hắn nào biết chí của Lý Thanh Sơn nằm ở cửu thiên, tuy thấy cô gái xinh đẹp đáng yêu cũng sẽ động lòng, sinh ra lòng yêu thích, nhưng lại không bao giờ dây dưa quá nhiều vào tình cảm trai gái này, tụ tán đều tùy duyên.
Dư Tử Kiếm nói:
“Cảm ơn ngươi, Ngưu cự hiệp, ta đã suy nghĩ xong rồi.”
Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc:
“Vậy sao? Hiếm khi thấy ngươi quyết đoán như thế, vậy ngươi muốn đi hay ở lại?”
“Ta quyết định đi bách gia kinh viện.”
Dư Tử Kiếm bình tĩnh nói, không còn do dự không quyết như ngày xưa nữa.
Mục Chí Thông đỏ bừng mặt:
“Tử Kiếm, ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng, núi Thanh Đằng của ta cũng không hề thua kém bất cứ nhà nào trong bách gia kinh viện...”
Dư Tử Kiếm chân thành nói:
“Cảm ơn Mục sư huynh đã chăm sóc ta suốt mấy ngày qua, nhưng lúc trước ta đã hứa với Thừa Lộ, muốn cùng nàng đến bách gia kinh viện học tập, còn phải trả ơn một viên Tiên Thiên đan cho nàng.”
Lại mỉm cười nhìn Lý Thanh Sơn nói:
“Ngưu cự hiệp, đây là đạo lấy hay bỏ mà ngươi nói đúng không!”
Lý Thanh Sơn vô xtay khen:
“Đúng vậy! Dù sao ngươi cũng không phải đệ tử núi Thanh Đằng, không bằng bây giờ đi theo ta luôn đi!”
Mục Chí Thông vội la lên:
“Ngươi đừng có nằm mơ, không có mệnh lệnh của sư phụ ta...”
Dư Tử Kiếm lại lắc đầu nói:
“Ta vẫn chưa thể đi được, Thừa Lộ đã nhận được tin của ta, chắc chắn sẽ tìm cách đến gặp ta, nếu bây giờ ta đi rồi, chẳng phải sẽ làm nàng đi một chuyến công cốc sao, hơn nữa ta cũng không thể cứ như vậy mà rời đi!”
“Bây giờ đã một tháng trôi qua, bạn của ngươi cũng chưa chắc sẽ đến.”
Lý Thanh Sơn rất nghi ngờ tình bạn giữa hai cô gái trẻ.
“Thừa Lộ nhất định sẽ đến.”
Dư Tử Kiếm lại vô cùng chắc chắn.
“Chỉ mong nàng ta sẽ không phụ lòng tin của ngươi, nếu không đó sẽ là thiệt thòi lớn của nàng.”
Lý Thanh Sơn cười, ai nói người mềm yếu thì không có quyết tâm riêng chứ, dám tin tưởng người khác cũng là một khả năng rất ghê gớm. Nếu như Hoa Thừa Lộ thật sự đến, giải quyết việc này một cách công khai rõ ràng, vậy đương nhiên là không còn gì có thể tốt hơn.
“Ta ở lại đây vài ngày, nếu ngươi thay đổi ý kiến thì xuống núi tìm ta!”
Lý Thanh Sơn liếc nhìn Mục Chí Thông, đến lúc đó, chỉ sợ nàng lại muốn xuống núi thì sẽ không dễ dàng như thế. Hắn cũng không thể nào xông thẳng lên núi Thanh Đằng, đối mặt với một tu sĩ Trúc Cơ, chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân gì đó. Dù sao một người cũng phải chịu trách nhiệm trước quyết định của bản thân, dù là cô gái tốt bụng đáng yêu thì cũng phải biết được chuyện này.
Lý Thanh Sơn chắp tay rời đi, Dư Tử Kiếm nhìn bóng dáng cao lớn của hắn hòa vào dòng người, dùng giọng nói cực khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Cảm ơn hắn có thể tôn trọng sự lựa chọn của nàng.
Lý Thanh Sơn thò tay vào túi bách bảo lấy bình trà Vô Ưu ki ra, nhét vào sọt tre phía sau lưng, một cánh tay nhỏ trắng nõn nhận lấy.
Tiểu An nhàn nhã dựa vào đệm lót, vắt chéo chân, một tay cầm kinh phật, tay còn lại cầm bình tràn, ngậm vòi của bình trà, uống trà đọc sách.
Lý Thanh Sơn cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì hắn cũng không cần phải đi đối phó với mấy người tầm xàm kia nữa, hắn là một con hổ dạo bước trong rừng cây, đã quen với cảm giác cô đơn từ lâu rồi.
Đi lại trong phố phường, hai bên quầy hàng bày bán các loại hàng hóa, linh tinh đủ loại, ngoại trừ những linh đan linh khí thường thấy ra, còn có một số bộ phận còn sót lại của bí tịch được xưng là do tu sĩ mạnh mẽ nào đó để lại, hoặc là bản đồ kho báu của động phủ thần bí nào đó.
Tuy rằng phần lớn đều chỉ là mắt cá, nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ che giấu một vài viên trân châu thật sự, bị người nào đó may mắn có được, sau đó một bước lên trời. Câu chuyện cổ tích này luôn cổ vũ mỗi một tên Luyện Khí sĩ, nhưng mà muốn đào được một viên trân châu trong đống này thì cần phải cực kỳ tinh mắt hoặc vô cùng may mắn.