Chương 337: Ăn Cơm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 337: Ăn Cơm
Trên bình phong bằng ngọc thêu mỹ nhân tinh xảo, cầm tỳ bà ngọc cầm. Ông chủ gõ tấm bình phong, vang lên tiếng đàn sáo động lòng người.
Bồ đoàn giữa phòng nghe nói có thể tập hợp linh khí đất trời, nghe đâu có thể có trợ giúp rất lớn với tu hành!
Trong phòng còn có một cái hồ tắm lớn, chẳng nhưng có thể tập hợp đủ nước để mình tắm mà còn có thể dùng hai ký hiệu để điều khiển nước ấm.
Món đồ chơi nhỏ luyện khí sĩ làm ra, chẳng những Lý Thanh Sơn chưa từng thấy mà ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ, không thể nói rõ chứa kỹ thuật cao bao nhiêu, tuyệt đối có thể khiến người ta vô cùng dễ chịu.
Ông chủ vừa ra đến cửa bỗng dừng bước lại, nở nụ cười nam nhân đều hiểu:
"Nếu đạo hữu cảm thấy ngủ một mình khó ngủ, ta quen nữ tu sĩ trẻ trung đẹp đẽ, chỉ cần chút linh thạch..."
Coi Lý Thanh Sơn ra tay rộng rãi thành khách không hiểu sự đời.
Lý Thanh Sơn lập tức dở khóc dở cười, có cảm giác xuyên không khó hiểu, có điều không biết có cảnh sát không, không, là Ưng Lang Vệ tới kiểm tra phòng, vội vàng khoát tay, nghĩa chính ngôn từ từ chối:
"Không cần, ta cần nghỉ ngơi rồi!"
Ông chủ lộ ra vẻ mặt hơi tiếc nuối, vẫn không cam lòng nói:
"Trong phòng có bùa truyền âm, nếu đạo hữu cần gì cứ việc gọi ta!"
Lý Thanh Sơn đóng cửa phòng, thở ra một hơi, gỡ giỏ trúc trên người ra đặt bên cạnh:
"Có thể đi ra rồi."
Tiểu An duỗi hai tay với hắn. Lý Thanh Sơn nói:
"Không tự ra à?"
Bế nàng lên, dọn rượu và thức ăn lên bàn:
"Ăn cơm đi!"
Tiện tay lấy thẻ ngọc "Tàng kinh các" ra đưa cho Tiểu An, sau đó ngồi bên cạnh, chống má nhìn Tiểu An ăn cơm, suy nghĩ không biết đi đâu, cũng không có tâm trạng lấy bản "Quý thủy ngưng khí quyết" kia ra xem.
Tiểu An dịu dàng nói:
"Ngươi không ăn à?"
Lý Thanh Sơn nói:
"Ta ăn rồi."
Tiểu An gắp một miếng cá đưa tới miệng hắn.
"Thực sự là càng lúc càng không nghe lời."
Lý Thanh Sơn dứt lời, ăn miếng cá:
"Ngươi nói ta nên làm sao mới phải?"
Tiểu An kỳ lạ nói:
"Cái gì mà làm sao?"
Lý Thanh Sơn nói:
"Đương nhiên là đại điển hái thuốc rắm thúi gì đó của con chó kia."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu An tràn đầy ngạc nhiên:
"Không phải là muốn gϊếŧ sạch họ à?"
Lý Thanh Sơn ngẩn ra:
"Ta nói thế lúc nào? Ta không quen họ, họ cũng không nhằm vào ta, đại khai sát giới như thế không tốt lắm đâu!"
Tiểu An cúi đầu xuống:
"Ta cũng không quen họ!"
Lý do này là đủ với nàng rồi, không, nói đúng hơn là không cần lý do gì cả, ngoài nam nhân trước mặt thì ai cũng có thể chết.
Kỳ diệu là vì sự tồn tại của nhau nên họ không thể trở thành đại ma đầu muốn làm gì thì làm.
…
Lý Thanh Sơn vuốt ve đôi má nàng, nghiêm túc nói:
"À, kẻ không quen không biết cũng không thể gϊếŧ bừa được đâu!"
Nói rồi, hắn chợt cảm thấy cả người mình đều hừng lên. Thấy mình hết sức hoàn thành nghĩa vụ giáo dục người ta thế này, tự nhiên cảm thấy thì ra mình là người thiện lương như thế đấy!
Tiểu An chớp chớp mắt, chẳng biết là đã hiểu ra chưa.
Nhưng Lý Thanh Sơn đã thầm lập sẵn kế hoạch nên cũng chẳng còn phiền não. Hắn đi đến sau tấm bình phong, cởi sạch sành sanh quần áo trên người ra, để lộ cơ thể được đúc bằng sắt, khắc bằng đá cường tráng, rắn rỏi rõ ràng. Bờ vai hắn hơi run lên, hít thở một chút rồi nhảy vào trong bồn tắm nọ.
Nước nóng tràn ra khỏi bồn tắm, trào đến ngực, Lý Thanh Sơn xõa tóc ra, thoải mái dựa vào bên thành bồn tắm, lấy ngọc "Quý Thủy Ngưng Khí Quyết" từ túi bách bảo ra, nghiên cứu thật cẩn thận.
Tầng thứ nhất là "Tiên Thiên Luyện Khí Quyết" phiên bản đơn giản nhất. Chỉ liếc mắt qua thôi đã biết không cần bỏ ra tâm sức gì. Nhưng từ tầng thứ hai trở đi thì cũng có hơi quá sức một chút. Vốn tưởng rằng chỉ cần dùng chân khí trong cơ thể chuyển hóa làm Quý Thủy chân khí là được rồi, nhưng nghiên cứu cẩn thận lại mới phát hiện nó cũng chẳng đơn giản như thế.
Cũng là tu ở mạch Dương Khiêu, nhưng yêu cầu không chỉ đơn giản là quán thông kinh mạch. Ngũ tạng lần lượt ứng với ngũ hành, thận chính là nước, "Quý Thủy Ngưng Khí Quyết" cũng cần sinh ra cảm ứng với thận tạng, cảm ứng để dẫn nạp tinh hoa Quý Thủy.
Nhưng cụ thể phải cảm ứng như thế nào, dẫn nạp pháp ra sao cũng là một huyền cơ thiên cổ. Nếu không có cơ sở "Tiên Thiên Luyện Khí Quyết", hắn chắc chắn sẽ như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Giờ mặc dù đã tốt hơn một chút nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Cũng may là hắn đã sắn bản có chú thích của nhưng tiền bối ghi lại bút ký tâm đắc, nên cũng thông tục dễ hiểu hơn nhiều, tốt xấu gì cũng có thể lần mò tiến triển lên.
Nhưng những nội dung bút tích này là gấp mười tâm pháp "Quý Thủy Ngưng Khí Quyết", xem một lúc hắn đã bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng. Không thể không thừa nhận, mình chẳng dính được cái gì đến thiên tư thông minh cả.