Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 342 - Chương 342: Mua Binh Khí

Chương 342: Mua Binh Khí - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 342: Mua Binh Khí


Tôn Phúc Bách vô cùng hài lòng:

"Ngươi có thể hiểu được đạo lý này là tốt rồi."

Ở trung tâm phố phường có một tòa nhà ba tầng đơn độc, không nằm gần bất kỳ cửa hàng nào.

Mặc dù tòa nhà này tương đối cao hơn những nhà khác trong phố phường, nhưng không hề gây chú ý một chút nào, lớp sơn đỏ ở lầu trên đã bong tróc từng mảng khiến nó trông vô cùng cũ kỹ.

Mành châu rủ xuống trước cửa, mỗi hạt châu đặt ở nhân gian đều có giá trị ngàn vàng, làm rèm cửa thì thật lãng phí, nhưng không có ai chăm sóc nên chúng đã ngả màu vàng vọt, trông rất ảm đạm.

Chỉ có bốn chữ mạ vàng "Cửa hàng tạp hóa" trên tấm bảng đen vẫn còn tỏa sáng rực rỡ.

Có hàng nghìn cửa hàng tạp hóa trong thiên hạ, trong một tòa thành lớn có hàng chục cửa hàng tạp hóa cũng không có gì kỳ lạ, nhưng đây là cửa hàng duy nhất mở ra để tu hành giả có thể trao đổi mua bán ở phố phường. Vả lại, trong phố phường này chưa bao giờ xuất hiện cửa hàng tạp hóa thứ hai.

Khi Lý Thanh Sơn vén rèm bước vào, hắn cảm giác như bước vào một thế giới khác. Trước mặt là một đại sảnh rộng đến khó tin, sàn lát đá cẩm thạch được tích hợp ánh sáng, có thể nhìn thấy nhịp sống hối hả trên đường phố, nhưng tiếng ồn hoàn toàn bị lớp màng ngăn cách ở bên ngoài.

Có vài nữ tử mặc trang phục cung đình, cử chỉ ưu nhã, bọn họ đang ngồi ở phòng trà trong đại sảnh nhẹ giọng nói chuyện phiếm.

Chỉ cần giọng nói lớn hơn một chút sẽ gây ra hiệu ứng tiếng vang trong đại sảnh, cũng là phép khuếch đại không gian nhưng thông minh hơn ở những quán trọ khác gấp mười lần.

Mấy nữ tử mặc trang phục cung đình nhìn thấy Lý Thanh Sơn, liếc mắt nhìn nhau rồi đùn đẩy lẫn nhau, có vẻ bọn họ hơi không nguyện ý.

Cuối cùng, một nữ tử xinh đẹp đành chịu đứng lên, nhấc váy vóc cung trang tiến đến:

"Đạo hữu muốn mua gì?"

Trên mặt nàng ta trang điểm rất nhạt, tuy nụ cười tươi rói nhưng nhìn thoáng qua cũng biết bọn họ đã được đào tạo, dù vậy vẫn không thể che giấu hết biểu cảm không vui.

Nữ tử mặc cung trang này lại là luyện khí sĩ cấp ba. Trong Bách Vị lâu dùng con rối làm tiểu nhị đã rất tài tình, nhưng có thể khiến luyện khí sĩ làm lễ tân đón khách càng có vẻ giàu sang và ấn tượng hơn.

Quả nhiên không hổ là trung tâm phố phường, đại bản doanh của Tạp gia.

Lý Thanh Sơn đã biết được rất nhiều tin tức về phố phường từ Tôn Phúc Bách. Khu phố này tên là "Lưu Vân phường", nó không hề cố định tại một địa điểm cụ thể mà liên tục di chuyển đến nơi luyện khí sĩ tập trung nhiều nhất.

Giống như phàm nhân họp chợ, nhưng thời gian diễn ra sẽ lâu hơn, lần này phố phường nằm dưới chân núi Thanh Đằng, vì đại điển Tam Sơn Thải Dược đang đến gần nên đã thu hút rất nhiều luyện khí sĩ tới đây, chuẩn bị xuống lòng đất thám hiểm một phen.

Trước đại điển, các loại linh khí linh phù có tác dụng gia tăng thực lực được bán rất chạy. Còn sau đại điển, đám luyện khí sĩ mang các loại khoáng vật và linh thảo từ dưới lòng đất lên sẽ thu hút một làn sóng "quét chợ" mới.

Tất cả các hoạt động này đều do Tạp gia trong Bách gia chủ trì, phụ trách bảo vệ sự an toàn của mọi luyện khí sĩ trong phường và đảm bảo các cuộc giao dịch diễn ra bình thường. Nếu không thì sao một luyện khí cấp cao lại thương lượng giá cả với một luyện khí cấp thấp? Chẳng phải trực tiếp gϊếŧ người giấu xác nhanh hơn sao!

Mặc dù đám luyện khí sĩ trong quán trà và tửu lâu không phải là người của Tạp gia, nhưng mỗi năm bọn họ đều phải nộp cho Tạp gia một khoản linh thạch mới được phép kinh doanh hoạt động tại đây.

Khi Lý Thanh Sơn hỏi về nơi thích hợp để mua linh khí, Tôn Phúc Bách lập tức giới thiệu "cửa hàng tạp hóa" này, tuy giá đắt hơn ở các quầy hàng nhỏ một chút nhưng chất lượng khá đảm bảo. Lý Thanh Sơn không thiếu linh thạch, nhưng không có nhãn lực phán đoán vật quý, nên đến chỗ này là thích hợp nhất.
Lý Thanh Sơn nói:

"Ta muốn mua một loại binh khí."

Mấy nữ tử ngồi trên bàn trà nhỏ giọng cười khẽ:

"Binh khí gì chứ, nói linh khí không được sao?" Vừa nhìn đã biết là kẻ quê mùa mới bước chân ra giang hồ."

"Đừng nói là hắn đến mua linh khí tạp phẩm nha!"

"Lần này Như Bình kiếm bộn tiền rồi."

Tuy bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, nhưng Lý Thanh Sơn vẫn nghe rõ ràng. Hóa ra nữ tử này tên Như Bình, đúng là khá quen tai. Thì ra những những nữ tu này không chỉ phụ trách đón khách mà còn bán hàng, chẳng trách lại kiêu căng như vậy.

"Mời đi theo ta!"

Mặc dù Liễu Như Bình không nghe thấy bạn bè đang nói gì nhưng nàng cũng biết bọn họ đang chê cười mình, vì vậy nàng nói với giọng thờ ơ.

Liễu Như Bình xoay người đi lên cầu thang, nhìn bờ mông vểnh lắc lư kia, Lý Thanh Sơn không nhịn được nhớ đến ông chủ quán trọ tối hôm qua. Không biết vị này có nằm trong số những nữ tu hầu giường mà hắn giới thiệu hay không? Hắn quay đầu nhìn về phía đại sảnh:
"Nói không chừng mấy người kia cũng góp mặt!"

Bình Luận (0)
Comment