Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 343 - Chương 343: Dũng Mãnh Như Trâu

Chương 343: Dũng Mãnh Như Trâu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 343: Dũng Mãnh Như Trâu


Một đạo nhân mặc áo xanh bước vào cửa, cho dù áo bào trên người hay cổ kiếm trên lưng, mọi thứ đều lấp lánh linh quang. Trong thế giới của luyện khí sĩ, đây mới là cách ăn mặc của "người có tiền".

Đám nữ tử mặc cung trang kia hầu như tiến lên cùng một lúc, một người có vẻ ngoài khá ngọt ngào xinh xắn lớn tiếng nói:

"Đến lượt ta!"

Cuối cùng, nàng ta cũng được lên trước, giống như gà mẹ đắc thắng, khi đi đến trước mặt đạo nhân, nụ cười trên mặt tỏ ra chân thành hơn nhiều.

Vì có Tiểu An ở đây nên hắn không thể gọi người hầu giường, nhưng nhờ vậy mà hắn cảm thấy may mắn. May mà hắn không muốn, nếu không đã làm bản thân uất ức rồi. Dù gì cả người hắn cũng sạch sẽ, sao có thể huỷ trong tay loại nữ tử như thế.

Đứng trước một căn phòng ở tầng hai, ánh mắt hắn lập tức bị một tấm bảng có ghi dòng chữ "Tiệm Kim Qua" thu hút. Khi còn ở Khánh Dương thành, chẳng phải hắn đã mua thanh Bá Vương thương ở "Tiệm Kim Qua" đó sao, không ngờ lại được gặp một chi nhánh khác ở phố của kẻ tu hành.

Tuy nhiên, phần lớn luyện khí sĩ không quan tâm đến những vật tầm thường nơi thế gian, có cần thiết phải bán binh khí ở một thị trấn hẻo lánh trong một cửa hàng bán linh khí không? Có thể mở được một gian hàng trong tiệm tạp hóa của Tạp gia thì thực lực cũng không tệ.

Liễu Như Bình nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, bắt đầu giới thiệu:

"Cửa hàng Kim Qua nổi tiếng khắp Thanh Hà phủ của chúng ta, thậm chí nó còn nổi tiếng toàn bộ Như Ý quận. Binh khí trong đó đều được các đại sư kiểm tra và nghiệm thu, chất lượng tuyệt đối thuộc hàng loại một. Không giống như những quầy hàng nhỏ bên ngoài có chất lượng tốt xấu không đồng đều. Dù là linh khí hạ phẩm thì giao đấu vài lần mới có vết nứt."

"Vậy ta muốn xem thử!"

Lý Thanh Sơn vừa bước vào tiệm, đáy lòng hơi lạnh, lông tơ cả người dựng đứng, giống như một đội quân đã sập bẫy trận mai phục, từng luồng sát khí hung hãn ập tới. Theo bản năng hắn lùi bước lại, xương cốt toàn thân rục rịch vang dội, khí thế bừng bừng, như đại quân đồng lòng, chủ soái một ngựa dẫn đầu quyết xông ra khỏi vòng vây.

Nhưng Lý Thanh Sơn lập tức tỉnh táo lại. Xung quanh không có mai phục, trên giá chỉ có hàng ngàn binh khí được sắp xếp ngay ngắn, trải dài vô tận. Một nam nhân trung niên có dung mạo xấu xí thô kệch đang đứng giữa giá để binh khí, ngạc nhiên nhìn mình.

"Đạo hữu, ngươi sao thế?"

Liễu Như Bình đứng cách Lý Thanh Sơn ba bước rồi cẩn thận nhìn hắn. Trong khoảnh khắc vừa nãy, nam nhân có thân hình kỳ dị nhưng có vẻ rất lương thiện và hiền lành này đột nhiên biến thành một loài dã thú, chuẩn bị chọn người để ăn tươi nuốt sống. Lần đầu tiên nàng ta cảm nhận được có lẽ nam nhân này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Khi Lý Thanh Sơn biết nguồn cơn của sát khí xuất phát từ những vũ khí này, hắn mới thu liễm khí tức, kỳ quái nói:

"Ngươi không cảm giác được gì ư?"

Liễu Như Bình ngạc nhiên nói:

"Cảm giác cái gì?"

Nam nhân thô kệch xấu xí bước lên:

"Sát khí trên người thì dễ cảm nhận, nhưng sát khí của binh khí thì không dễ dàng như vậy. Không trải qua mấy lần sinh tử, dưới tay không có mấy chục tính mạng, làm sao có thể nhạy bén như thế được?"

Hắn chắp tay nói với Lý Thanh Sơn:

"Vừa thấy đạo hữu đã biết ngươi là người thấu hiểu binh đao, không biết nên xưng hô thế nào?"

Lý Thanh Sơn nói:

"Ta họ Ngưu, nên xưng hô với các hạ thế nào đây?"

"Họ hay, họ hay, quả nhiên dũng mãnh như trâu! Tại hạ họ Trương, đạo hữu không cần khách sáo, gọi ta Tiểu Trương là được."

Nữ tử υиɠ trang cười nói:

"Trương lão đầu lại cưa sừng làm nghé rồi, không biết xấu hổ gì cả."

Tiểu Trương nói:

"Kẻ tu hành đều theo đuổi trường sinh vĩnh cửu, đời này ta chỉ trông mà thèm, chẳng lẽ ta không được nói cho sướиɠ mồm. Ngươi nghĩ có đúng không, Bình tỷ."
Hầu hết các chủ tiệm ở đây đều là luyện khí sĩ đã lớn tuổi, dù sao tốc độ tu luyện của bọn họ cũng không nhanh bằng sự lão hóa qua thời gian, căn bản không có khả năng tiếp tục tiến bộ, nên bọn họ chọn một cuộc sống trông có vẻ an nhàn tự tại hơn.

Liễu Như Bình nhổ nước bọt:

"Ai là Bình tỷ của ngươi, đừng nói nhảm nữa, ta đã dẫn khách đến cho ngươi rồi, mau giúp khách chọn binh khí đi!"

Lý Thanh Sơn đang muốn nói chuyện, Tiểu Trương đã nâng tay lên:

"Đạo hữu đừng nói gì vội, để ta đoán xem ngươi muốn loại binh khí nào nhé?"



Lý Thanh Sơn cười nói:

“Được, vậy ngươi đoán thử xem!”

“Nhìn vóc dáng của đạo hữu, có thể ngài sẽ chọn loại vũ khí có linh khí bình thường dành cho luyện thể sĩ dùng trong phòng ngự, vậy binh khí hạng nặng sẽ thích hợp cho cận chiến hơn, không biết ta đoán vậy có đúng không?”
Ánh mắt Lý Thanh Sơn lóe sáng, hắn cười nói:

"Đúng rồi! Tiểu Trương, nhãn lực của ngươi tốt đấy!"

Bình Luận (0)
Comment