Chương 344: Không Thạo Dùng Kiếm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 344: Không Thạo Dùng Kiếm
Khi sức mạnh của hắn tăng lên, yêu cầu đối với binh khí càng cao hơn. Liễu Phong đao không thành vấn đề, nhưng hắn lại chưa đạt tới luyện khí cấp sáu nên không thể sử dụng linh khí trung phẩm.
Nhưng cho dù hắn đạt đến luyện khí cấp sáu cũng sẽ không dùng tiểu đao hoặc tiểu kiếm làm vũ khí chính để chiến đấu, bởi vì lúc đó chắc chắn thể chất của hắn đã đạt đến một đỉnh cao mới, trực tiếp cầm Liễu Phong đao đi chém người sảng khoái hơn dùng ngự kiếm nhiều.
Vì vậy, yêu cầu đối với vũ khí của hắn khá lạ lùng. Tiểu Trương vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu, biết hắn muốn loại binh khí hạng nặng. Điều này cũng có nghĩa ở đây có loại binh khí đáp ứng được những yêu cầu đó, làm sao hắn có thể không vui chứ!
Tiểu Trương vừa nghe Lý Thanh Sơn khẳng định, mặt mày cũng bắt đầu hớn hở. Hắn khẽ vẫy tay, một tiếng ma sát cơ học vang lên trong phòng, giá treo vũ khí nhanh chóng trượt xuống, thay đổi vị trí, sau đó đột ngột dừng lại.
Một giá vũ khí trượt tới trước mặt Lý Thanh Sơn, trên đó quả nhiên chất đầy những thanh kiếm và búa rìu cỡ lớn.
Lý Thanh Sơn tùy tiện cầm một cán thương lớn lên ước lượng, hỏi:
“Chẳng lẽ trong đây không có linh khí trung phẩm à?”
Trên này đều là linh khí hạ phẩm.
Tiểu Trương cười nói:
"Đương nhiên có chứ!"
Luyện khí sĩ tầm thường không mua nổi linh khí trung phẩm, vì vậy họ thường cho mọi người xem những linh khí hạ phẩm. Hắn vỗ tay một cái, một giá binh khí khác lại trượt đến trước mặt Lý Thanh Sơn, linh quang trên linh khí nhiều hơn một chút.
“Nếu ngài không đến chỗ chúng ta, rất khó để mua được một món linh khí trung phẩm dùng để đấu cận chiến!”
Đôi mắt của Liễu Như Bình chợt phát sáng, nàng ta cũng được hưởng lợi nhuận từ những vật phẩm mà mình dẫn khách đến mua, nên đương nhiên nàng hy vọng Lý Thanh Sơn mua nhiều đồ vật, càng đắt tiền càng tốt.
Lúc đầu khi Lý Thanh Sơn đi vào, nàng không nguyện ý đến tiếp đãi hắn và muốn đổi với đồng bọn cũng vì cách ăn mặc của Lý Thanh Sơn. Cho dù đây là chốn phàm trần, nhìn hắn cũng không giống dáng vẻ của người có tiền, mà nếu đặt trong đám tu hành thì đúng tiêu chuẩn một con ma nghèo. Nhìn từ trên xuống dưới không có thứ gì loé lên linh quang.
Lúc này trong đầu nàng ta mới nghĩ thầm, quả nhiên không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, vì vậy nụ cười trên mặt càng thêm chân thành.
Lý Thanh Sơn quan sát những linh khí trung phẩm này, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng.
“Ngài xem thanh Đoạn Kim kiếm này, toàn thân được đúc bằng vàng tinh luyện, nặng hai trăm mười một cân, có thể chém ra những nhát kiếm hình vòng cung. Vốn dĩ kiếm này phải dùng hai tay, nhưng ta thấy ngài có thể cầm một tay, đã có sức mạnh hùng hậu lại nhẹ nhàng như mây, chẳng phải quá tuyệt vời ư?”
Tiểu Trương vỗ lên một thanh cự kiếm bằng vàng và giới thiệu.
Lý Thanh Sơn hỏi:
"Bao nhiêu tiền?"
"Giảm giá chỉ còn bảy mươi lăm viên linh thạch."
Lý Thanh Sơn đã dự đoán trước về giá cả của một linh khí trung phẩm, nếu dựa theo tiêu chuẩn quy đổi công huân ở Ưng Lang vệ thì không chênh lệch bao nhiêu, nhưng hắn lắc đầu và nói:
"Ta không thạo dùng kiếm.”
Liễu Như Bình nói đỡ:
“Trông thanh kiếm này đẹp đẽ biết bao, nếu vác nó trên lưng nhất định rất oai phong lẫm liệt.”
Tiểu Trương trừng mắt nhìn nàng ta:
"Nam nhân chọn binh khí còn quan trọng hơn chọn vợ, phận nữ nhân đừng chõ mõm vào.”
Hắn nhìn ra được Lý Thanh Sơn là người cầm binh khí gϊếŧ người chân chính, không phải loại công tử ca trong gia tộc hay môn phái, chỉ cần một câu oai phong lẫm liệt là lừa được người ta.
Liễu Như Bình bĩu môi, tỏ vẻ biết điều không nói nữa. Ngươi có khả năng thì tự mình bán đi, chỉ là một linh khí trung phẩm xoàng xĩnh mà thôi, lão nương còn chẳng muốn phí miệng lưỡi đâu!
Tiểu Trương lại giới thiệu thêm vài món binh khí, không có cái nào dưới hai trăm cân.
Lý Thanh Sơn xiêu lòng, nếu hắn có thể cầm vũ khí hạng nặng như vậy để chiến đấu với kẻ khác, có chân khí hộ thể nào mà không bị phá vỡ. Nhưng sau khi suy nghĩ đắn đo một lúc lâu, hắn đột nhiên nói:
“Có linh khí thượng phẩm không?”
Tiểu Trương hơi kinh ngạc:
"Đạo hữu, chỗ của ta có mấy linh khí thượng phẩm nhưng đều là bảo vật trấn tiệm. Rẻ nhất cũng phải mấy trăm viên linh thạch, đắt nhất thì cần đến con số hàng ngàn linh thạch. Theo luật, luyện khí sĩ bình thường không được xem, trừ khi thật tâm muốn mua."
Lý Thanh Sơn cười nói:
"Không cho xem thì sao có người mua? Ngươi cảm thấy ta không thật tâm à?”
Ánh mắt Liễu Như Bình nhìn về hướng Lý Thanh Sơn đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, một linh khí thượng phẩm bằng mười linh khí trung phẩm, đúng là một mối làm ăn lớn hiếm có.
Tiểu Trương quan sát Lý Thanh Sơn kỹ càng một phen, cười nói:
“Nói cũng đúng, mời đạo hữu đi theo ta!”