Chương 345: Khâm Phục - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 345: Khâm Phục
Ba người cùng đến một căn mật thất được niêm phong rất chặt chẽ, Tiểu Trương lấy ra một món đồ từ trong túi bách bảo:
“Mời đạo hữu xem!”
Vật ấy không phải kim thiết, không phải gỗ cũng không phải đá, màu xanh thẳm hệt như hàn băng, được chạm khắc thành hình cá voi, trên thân lấp lóe linh quang. Quả nhiên là một linh khí thượng phẩm.
“Trong số các linh khí thượng phẩm, ít có linh khí nào phù hợp để đấu cận chiến, chỉ có vật đáng giá tám trăm năm mươi hai viên linh thạch này đây.”
Lý Thanh Sơn chưa bao giờ nhìn thấy binh khí nào kỳ lạ như vậy. Nghe giá, trong lòng hắn hơi chùng xuống, không ngờ linh khí thượng phẩm lại đắt đỏ và quý đến vậy. Trên người hắn chỉ còn hơn ba trăm viên linh thạch, chỉ đủ mua được một phần ba, vả lại còn phải dành một ít mua lò đan phối thuốc, tuy lúc này hắn gặp phải vấn đề khó giải quyết nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh;
“Thứ này sử dụng thế nào?”
Tiểu Trương thấy Lý Thanh Sơn thật sự có ý muốn mua, không khỏi càng thêm nhiệt tình, liếc mắt trao đổi với Liễu Như Bình, không ngờ lần này họ gặp được một vị khách ra tay hào phóng như vậy.
"Vật này tên là Trường Kình Hấp Thuỷ, đạo hữu thích dùng sao cũng được, để ta biểu diễn cho đạo hữu xem một lần.”
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một vại nước lớn từ trong túi bách bảo, trong vại đầy nước.
Tiểu Trương thả “Trường Kình Hấp Thuỷ” vào trong vại, miệng cá voi lập tức há to, chỉ trong chớp mắt đã hút sạch nước trong vại:
“Đạo hữu mời xem!”
Hắn đưa tay lên, cá voi lại phun nước từ trong miệng ra, ngưng tụ thành một cây đao bằng nước, rồi đột nhiên đông cứng lại, kết thành một thanh đao bằng băng, phần bên thân cá voi trở thành chuôi đao, hàn khí lan tràn khắp mật thất.
Liễu Như Bình không nhịn được run lẩy bẩy, nói:
“Thật thần kỳ!”
Dù Lý Thanh Sơn biết nàng đang phụ hoạ nhưng cũng phải gật đầu công nhận, hắn chưa bao giờ nhìn thấy vũ khí nào như vậy, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới.
"Trạng thái hiện tại của nó là Trường Kình Hấp Thuỷ đao!"
Tiểu Trương nói xong, lại vung tay, đao băng hoá thành nước rồi kết thành kiếm băng.
"Cái này là Trường Kình Hấp Thuỷ kiếm! Bất kể đạo hữu muốn dạng binh khí nào, nặng hay nhẹ, đều phụ thuộc vào ý nghĩ của chính mình. Đạo hữu muốn thế nào sẽ có thế ấy!”
"Hay!"
Lý Thanh Sơn gật đầu, vũ khí thông thường đều được đúc bằng kim thiết, rất hiếm có binh khí nào được tạo ra từ nước tinh khiết, nếu điều khiển nó bằng chân khí quý thủy thì chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả không thể tưởng tượng nổi. Đây đúng là thứ binh khí được chế tạo riêng cho hắn.
Nếu nam nhân chọn vũ khí cũng giống như chọn vợ thì hắn cũng được xưng là nhất kiến chung tình với Trường Kình Hấp Thuỷ, nhưng trong lòng hắn vẫn bận tâm lo lắng:
“Đao băng này giòn yếu như thế, nếu va chạm kim thiết không phải sẽ thành bột mịn hay sao?”
Tiểu Trương nói:
“Đạo hữu không cần lo lắng, binh đao do Trường Kình Hấp Thuỷ ngưng tụ ra chịu được huyền băng, cứng hơn tinh thép. Không dám giấu đạo hữu, băng đao mà Trường Kình Hấp Thuỷ này kết thành giòn yếu hơn linh khí thượng phẩm thông thường một chút, nhưng tuyệt đối mạnh hơn linh khí trung phẩm. Chỉ cần không bị đập thành vụn phấn trong một đòn thì cho dù có bao nhiêu vết nứt đều khôi phục nhanh chóng, hoàn toàn không cần luyện khí sư bảo trì.”
Liễu Như Bình nói:
“Vậy thật sự có thể tiết kiệm rất nhiều linh thạch, giảm bớt phiền phức. Đối với một linh khí thượng phẩm, chỉ một lần sửa chữa đơn giản đã tốn mấy chục viên linh thạch!”
Tiểu Trương tranh thủ thêm gió vào lửa:
“Hơn nữa, nếu như rót linh thủy vào thì uy lực sẽ mạnh hơn, đạo hữu sẵn sàng mua loại vũ khí như vậy thì còn chần chừ gì mà không mua thêm một ít linh thủy?”
Lý Thanh Sơn động lòng, chẳng phải mình có một suối băng dưới lòng đất ư? Hắn nhấc tay lên búng một cái vào lưỡi kiếm.
Keng một tiếng như kim thiết chạm nhau tạo nên tiếng vang chói tai trong mật thất, Liễu Như Bình phải bịt chặt lỗ tai lại.
Hổ khẩu của Tiểu Trương cũng chấn động theo, nhìn thấy trên lưỡi kiếm còn sót lại một chút vệt trắng, hắn không nhịn được phải khen ngợi:
“Đạo hữu đúng là có thần lực!”
Lý Thanh Sơn biết Tiểu Trương nói thật, một búng của hắn không chỉ dùng hết toàn lực mà còn dùng cả chân khí, bách luyện bảo đao cũng bị búng thành vụn phấn, nhưng chỉ để lại vệt trắng trên đao băng, nếu đổi lại là trạng thái ngưng kết thành băng thủy thì không cần phải bận tâm đến độ cứng của nó nữa. Lúc bình thường có thể treo ở bên hông, thuận tiện lấy dùng mọi lúc.
Hơn nữa, hắn hoàn toàn có thể ngưng tụ ra thanh đao lớn hơn và dài hơn để phát huy ưu thế và sức mạnh của mình. Thậm chí hắn có thể ngưng tụ ra cây chùy nặng hơn ngàn cân, nện một gậy xuống, bất kỳ chân khí hay pháp thuật hộ thể nào cũng chỉ như tờ giấy mà thôi. Vào lúc này, trong đầu Lý Thanh Sơn tràn đầy những ưu điểm của Trường Kình Hấp Thuỷ, hắn vô cùng khâm phục những luyện khí sư đã tạo ra loại vũ khí như vậy.