Chương 346: Yêu Đan Trong Truyền Thuyết - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 346: Yêu Đan Trong Truyền Thuyết
“Ngoài việc này thì nó còn công dụng nào nữa không?”
Tuy vẻ mặt của Lý Thanh Sơn rất bình tĩnh, nhưng Tiểu Trương đã từng gặp vô số người, nhìn ra được hắn thật lòng muốn mua nên mới hỏi han kỹ càng và cẩn thận như vậy. Trong lòng hắn ta vui mừng khôn xiết, lập tức mở mật thất dẫn Lý Thanh Sơn đến thao trường chuyên dụng để biểu diễn chức năng của binh khí, chỉ vào mục tiêu bằng thép ở đằng xa.
Tất cả nước băng lại bị hút vào bụng cá voi, miệng cá mở rộng, đột ngột phun ra vô số băng chuỳ nhỏ mịn, mục tiêu bằng thép lập tức bị đâm xuyên tạo ra vô số lỗ hổng đen ngòm. Cho dù về uy lực hay thanh thế đều mạnh hơn thiên cơ nõ rất nhiều, vả lại số đạn dược cũng không nằm trong giới hạn chỉ ba mươi phát. Có thể dùng nó để đấu cận chiến và tấn công tầm xa. Lý Thanh Sơn hận không thể giật lấy Trường Kình Hấp Thuỷ ngay lập tức, tự mình sử dụng.
Tiểu Trương nhìn thấy biểu hiện của Lý Thanh Sơn, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Trường Kình Hấp Thuỷ đột nhiên lóe lên linh quang, dần hội tụ đến miệng cá voi. Bùm một tiếng, một quả cầu bằng nước phun ra, bắn trúng bia ngắm đã bị khoét cả trăm lỗ, bia ngắm nổ tung, vỡ vụn thành bột phấn.
Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói:
"Quý Thủy thần lôi!"
Đêm qua hắn đã lật xem Quý Thủy Ngưng Khí quyết, và những pháp thuật liên quan kèm theo. Hầu hết những thứ viết trong đó đều là chiêu thức phòng ngự, trị liệu, vây địch. Chân khí quý thủy không giỏi tấn công, nhưng trong vô số loại pháp thuật, Quý Thủy thần lôi là thuật pháp mạnh mẽ nhất và cũng quan trọng nhất.
Tiểu Trương vô cùng tự tin nói:
“Ngưu đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lý Thanh Sơn nói:
“Thứ này rất tốt, nhưng ở phương diện giá cả có thể giảm giá chút nữa không?”
Không đợi Tiểu Trương mở miệng, Liễu Như Bình đã nói:
“Đạo hữu có thể đi hỏi quanh đây, mọi mặt hàng trong tiệm tạp hóa này đều ghi rõ giá thành, có thể tìm thấy trong danh mục chung. Không được phép thu nhiều thêm một linh thạch hay ít hơn một linh thạch. Làm vậy cũng vì tránh điều tiếng không hay, tuyệt đối không dối già lừa trẻ.”
…
Tiểu Trương nói:
"Thật ra ta đã biết đạo hữu kiên quyết phải có cho bằng được đồ vật này. Nếu ngươi mua ở những tiệm bên ngoài, người ta sẽ lợi dụng cơ hội tăng giá. Với tính cách của đạo hữu chắc chắn sẽ chịu thiệt.”
Lý Thanh Sơn cảm thấy rất có lý, cho dù ở đời trước hay đời này, hắn hoàn toàn không có thiên phú trong phương diện trả giá, vả lại hắn cũng không muốn chiếm lợi của ai, chỉ mong không bị người ta lừa là được rồi.
“Được, ta mua món đồ này.”
Tiểu Trương vui mừng hớn hở, Liễu Như Bình càng lộ ra vẻ mừng như điên. Đám tiện nhân thối tha kia sẽ phải tiếc đứt ruột!
Lý Thanh Sơn nói:
"Tuy nhiên, linh thạch của ta hơi không vừa túi.”
Nụ cười trên mặt Tiểu Trương đông cứng lại:
"Đạo hữu thật biết nói đùa!”
Vẻ mặt Liễu Như Bình chợt trở nên lạnh lùng.
Lý Thanh Sơn nói:
"Không biết chỗ này ngoài bán đồ ra thì có mua đồ không?”
Tiểu Trương đau khổ nói:
“Tiệm Kim Qua cũng nhận thu mua vài món binh đao, tuy nhiên giá cả chắc chắn không cao bằng đồ bán ra.”
Lý Thanh Sơn không thể mua nổi Trường Kình Hấp Thuỷ, vậy làm sao hắn có thể lấy ra linh khí thượng phẩm để trao đổi? Một đại luyện khí sĩ sở hữu một linh khí thượng phẩm trong tay đã rất hiếm có rồi, nhìn thế nào thì Lý Thanh Sơn cũng không được liệt kê vào danh sách đó. Thật là lãng phí thời gian và công sức.
Họ đâu biết Lý Thanh Sơn thật sự có linh khí thượng phẩm, vả lại không chỉ có một món. Một chiếc lược và một cây châm của hai vị bà bà Vân Vũ môn, lại thêm Thảo Tự Kiếm Thư, có tổng cộng ba món. Nhưng bây giờ hắn không thể bán bất kỳ món nào.
Liễu Như Bình nhịn không được nữa lên tiếng chế giễu:
“Dù chỗ này của chúng ta là tiệm tạp hoá nhưng không phải cái gì cũng thu mua. Xuống lầu ra cửa có hiệu cầm đồ, đạo hữu có thể tìm chút vận may!”
Lý Thanh Sơn hỏi ngược lại:
“Không biết yêu đan có thể cầm được bao nhiêu linh thạch?”
Lúc đầu Tiểu Trương sửng sốt, sau đó kinh ngạc kêu lên:
"Yêu đan? Ngươi có yêu đan?"
Liễu Như Bình nhíu mày nói:
"Làm gì có chuyện dễ dàng có được yêu đan như thế, không phải thứ châu báu gì cũng nhận, đó gọi là vàng thau lẫn lộn.”
Lý Thanh Sơn bèn lấy ra viên mai yêu đan mà hắn có được từ tay đại tướng Bạch Nha ở Hắc Thử sơn trong túi bách bảo:
"Ta cũng muốn mời hai vị giám định một chút, xem rốt cuộc cái này có phải yêu đan hay không?”
Yêu đan màu vàng đất không có ánh hào quang rực rỡ riêng biệt nào, nhưng nó lại ẩn chứa hàng trăm năm khổ luyện của một con yêu quái.
Tiểu Trương và Liễu Như Bình quanh năm suốt tháng đều ở trong tiệm tạp hóa, tuy tu vị không cao nhưng nhãn lực thuộc hạng nhất, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra đây là yêu đan trong truyền thuyết.