Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 348 - Chương 348: Thất Phu Vô Tội Hoài Bích Kỳ Tội

Chương 348: Thất Phu Vô Tội Hoài Bích Kỳ Tội - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 348: Thất Phu Vô Tội Hoài Bích Kỳ Tội


Liễu Như Bình nói:

"Tiểu Trương đã đồng ý giảm giá linh khí thượng phẩm này.”

Tiểu Trương sờ mũi, Thi Bội Bội bèn dò hỏi:

"Vậy miễn đi số lẻ, tính tám trăm viên linh thạch cho đạo hữu được không?”

Lý Thanh Sơn nói:

"Nếu đã như thế, vậy cứ theo lời tiền bối!”

Lúc nãy hắn không phải nghĩ đến chuyện này, mà là nghĩ mối quan hệ giữa người và yêu, e rằng hai bên vĩnh viễn không có ngày chung sống hòa bình, mà trong người mình lại giữ một bảo bối trị giá hơn hai nghìn linh thạch.

Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội!



Nếp nhăn trên mặt Thi Bội Bội nổi lên như gợn sóng:

“Vậy thì ta sẽ viết chứng nhận cho đạo hữu.”

Buổi đấu giá lần này lại có một món vật phẩm đấu giá quan trọng, vì thế nên sẽ hấp dẫn nhiều Luyện Khí sĩ tới tham gia hơn.

“Tốt hơn hết là đạo hữu vẫn còn dư chút linh thạch, bởi vì ta sẽ chuẩn bị ghế khách quý cho đạo hữu ở trong buổi đấu giá, đến lúc đó sẽ có rất nhiều bảo vật đặc biệt quý hiếm xuất hiện, nếu có món mình coi trọng, nhưng lại phải bỏ lỡ vì túi tiền không đủ thì quả là đáng tiếc.”

Trong lòng Lý Thanh Sơn hơi rung động:

“Không biết có những bảo vật gì? Có danh sách không?”

Nói không chừng hắn có thể tìm được nửa cuốn Đại Hải Vô Lượng công còn lại, tuy hắn biết hy vọng này vô cùng xa vời, nhưng trong lòng vẫn rất để ý.

Thi Bội Bội đáp lại:

“Chúng ta không tiện tiết lộ danh sách cụ thể, nhưng chúng ta cũng đã công khai một số vật phẩm cực kỳ quý hiếm trong số đó, cũng lập tức bổ sung viên yêu đan này, đạo hữu có thể hỏi Như Bình về những thứ này.”

“Đạo hữu cứ hỏi ta là được.”

Liễu Như Bình nở một nụ cười nhạt, dịu dàng lại thanh nhã, ánh mắt nhìn Lý Thanh Sơn trìu mến gợϊ ȶìиᏂ.

Nếu không không phải Lý Thanh Sơn đã thấy công phu trở mặt của nàng, đúng thật là suýt chút nữa đã bị nàng lừa.

Thi Bội Bội đưa cho Lý Thanh Sơn một tấm thẻ ngọc:

“Xin đạo hữu nhớ kĩ đừng để mất thứ này, chúng ta chỉ xem thẻ ngọc không xem mặt, nếu có người khác lấy được tấm thẻ này thì chúng ta cũng sẽ giao linh thạch cho họ.”

Lý Thanh Sơn để tâm thần chìm vào trong thẻ ngọc, lập tức có một tấm giấy chứng nhận hiện ra:

“Ta sẽ bảo quản nó thật tốt.”

Sau đó hắn vươn tay về phía Tiểu Trương.

Tiểu Trương vội thả “Cá Voi Hấp Thủy” vào trong lòng bàn tay Lý Thanh Sơn, một luồng khí tức lạnh lẽo lập tức xuyên thấu qua thân thể, nhưng lại cực kỳ thoải mái, chân khí tràn vào trong đó, lập tức có loại cảm giác huyết mạch liên kết tự nhiên nảy sinh, chỉ là có hơi trì trệ, dường như một cục máu đông tắc nghẹn ở trong mạch máu.

Tiểu Trương nói:

“Nếu muốn linh khí thượng phẩm đạt được hiệu quả tốt nhất, cần phải tốn chút thời gian, dùng chân khí luyện hóa thì mới chính thức vận chuyển như ý, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.”

Lý Thanh Sơn gật gù, cũng không cất vào trong túi Bách Bảo mà lại ủ trong lòng bàn tay, tùy tiện đùa nghịch, để từng tia chân khí thẩm thấu vào trong. Cá Voi băng này óng ánh long lanh, tinh xảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật, không một ai nghĩ rằng đây lại là một món binh khí.

Thi Bội Bội từ biệt rời đi, Liễu Như Bình dịu dàng nói:

“Nếu đạo hữu có yêu cầu gì thì cứ việc nói là được.”

Lý Thanh Sơn thuận miệng hỏi:

“Nếu ta muốn ngươi thì sao?”

Sắc mặt Liễu Như Bình đỏ bừng:

“Trời ơi, sao đạo hữu có thể nói lung tung như vậy, vả lại ta có gì tốt chứ.”

Tiểu Trương cười ha hả đứng ngoài quan sát, hiển nhiên đã thấy loại cảnh tượng này nhiều đến mức quen quá hóa thường, hắn cũng cực kỳ vui vẻ khi bán được một món linh khí thượng phẩm, nên trêu đùa nói:
“Chỉ dựa vào chi phí hôm nay đạo hữu đã tiêu xài, muốn Như Bình nhà chúng ta làm cái gì thì nàng cũng không thể từ chối!”

“Trương lão đầu, ngươi còn nói linh tinh nữa thì ta sẽ xé nát miệng ngươi!”

Liễu Như Bình giận dữ liếc mắt nhìn Tiểu Trương một cái, nhưng không thấy chút ý tức giận nào.

Khi Lý Thanh Sơn và Liễu Như Bình xuống dưới lầu, tất cả nữ tử mặc cung trang tiếp khách ở bên dưới đều đã nghe đến chuyện xảy ra ở trên lầu, nên không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.

Liễu Như Bình cũng ngẩng đầu, ưỡn bộ ngực mềm mại lên, sắc mặt khác hoàn toàn so với thái độ vô cùng lạnh nhạt khi đi lên lầu, hơn nữa còn cố tình đi cực kỳ gần Lý Thanh Sơn, hận không thể sán sát lên người hắn, mùi son phấn trên người nàng xộc lên khiến Lý Thanh Sơn bị ngứa múi.

Tuy rằng cả hai đời gộp lại Lý Thanh Sơn đều đã nghe rất nhiều về chuyện nữ nhân bên cạnh những đại gia, nhưng khi hắn thật sự trở thành một “đại gia” thì vẫn nhịn không được mà kinh ngạc, nữ nhân có thể làm đến bước này thì có khác gì gái lầu xanh chứ?
Trong con ngươi của những nữ tử mặc cung trang kia đều là hâm mộ và ghen tỵ, sao ông trời lại để Như Bình gặp được chuyện tốt như vậy, nếu vừa nãy mình đi nghênh đón…

Bình Luận (0)
Comment