Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 349 - Chương 349: Thư Pháp

Chương 349: Thư Pháp - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 349: Thư Pháp


Ánh mắt khi nhìn về phía Lý Thanh Sơn lại càng khác hơn, trong đó chứa đựng sự sùng bái có thể làm cho tất cả nam nhân trên đời ngất ngây.

Lý Thanh Sơn bỗng hiểu rõ, đây chính là đãi ngộ dành cho cường giả! Cho dù ở thời đại nào, thế giới nào cũng đều là cường giả giương oai, kẻ yếu phụ thuộc. Cường giả thắng, kẻ yếu thua.

Chỉ có người thất bại mới cảm khái tình người ấm lạnh, chỉ kẻ yếu mới oán giận xã hội tàn khốc, cường giả chỉ cần cắn răng cố gắng trở nên mạnh hơn là được.

Sau khi lĩnh ngộ được điểm này, loại cảm giác hơi không được tự nhiên kia lập tức biến mất hoàn toàn. Hắn thưởng thức Cá Voi băng, trên mặt xuất hiện nụ cười nhạt, nhưng rơi vào trong mắt Liễu Như Bình thì nàng lại cảm thấy hắn có sức hấp dẫn phi phàm, đương nhiên đây cũng là sức hấp dẫn chỉ cường giả mới có được.

Lý Thanh Sơn dẫn Liễu Như Bình tới quán trà bên cạnh, còn kéo ghế giúp nàng, tất nhiên Liễu Như Bình thụ sủng nhược kinh, chỉ biết nở một nụ cười cực kỳ rụt rè. Sau khi Lý Thanh Sơn uống một hớp trà thì hỏi thăm về chuyện buổi đấu giá.

Đương nhiên Liễu Như Bình biết gì nói nấy nói hoài không ngớt, nói cho hắn nghe về tất cả các vật phẩm trong buổi đấu giá, quả nhiên trong đó có đủ các loại linh thảo linh thạch, kỳ trân dị thú, riêng linh khí thượng phẩm cũng đã có bảy đến tám món.

Liễu Như Bình còn lặng lẽ tiết lộ, vật phẩm then chốt quý báu nhất trong buổi đấu giá lần này là một món linh khí cực phẩm, giá thấp là năm ngàn viên linh thạch, dự tính có thể lên tới vạn viên linh thạch trở lên.

Tuy Lý Thanh Sơn động lòng, nhưng cũng biết hắn không mua nổi thứ này, mà cho dù mua được thì cũng không dám mua. Những người có thể bỏ ra nhiều linh thạch như vậy, ít nhất cũng đều là tu sĩ Trúc Cơ cấp bậc chưởng môn Tam Sơn, việc đoạt miếng ăn từ chỗ bọn họ đơn thuần là tự tìm đường chết, chỉ sợ vừa ra phố chợ đã bị gϊếŧ thành mảnh vụn.

“Lẽ nào không đấu giá công pháp gì sao?”

Liễu Như Bình lắc đầu, Lý Thanh Sơn cúi đầu thưởng thức trà, trầm ngâm không nói gì, nghĩ lại cũng đúng, sao hắn có thể gặp được thứ đó dễ dàng như vậy, nếu không thì nhiều năm qua của Tôn Phúc Bách đều cho chó ăn hay sao. Nhưng hắn cũng không nhụt chí, trời không phụ người có lòng, chắc chắn bước chân của hắn sẽ tiến xa và rộng hơn Tôn Phúc Bách nhiều.

Liễu Như Bình thấy Lý Thanh Sơn thất vọng thì vội hỏi:

“Không có công pháp, nhưng đúng là có một bộ thư pháp.”

Lý Thanh Sơn thuận miệng hỏi:

“Thư pháp gì?”

Liễu Như Bình nói:

“Tên là Kiếm Khí thư gì đó, nghe nói là do kiếm tiên thượng cổ để lại, nhưng ta thấy chẳng qua chỉ là một bộ linh khí trung phẩm, bên này vẽ vài nét bên kia gạch vài đường, chắc chắn là nghĩ ra lý do để bán đấu giá, hẳn chỉ có đứa ngốc mới bị lừa mua nó đúng không? Muốn dùng thì đương nhiên vẫn là linh khí thượng phẩm dùng tốt hơn.”

Lý Thanh Sơn nhìn sóng nước màu xanh dập dờn trong chén, thấy vẻ mặt mình hơi dao động, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói:

“Đúng là kẻ ngu si mới mua, có điều nếu cái Kiếm Khí thư kia là linh khí trung phẩm thì nó có công dụng gì?”

Liễu Như Bình xem thường nói:

“Hừ, giống như tên nó vậy, có thể phóng ra mấy đạo kiếm khí.”

Nước chè xanh dập dờn một hồi, Lý Thanh Sơn kiềm chế lại nỗi kích động trong lòng, sau khi trò chuyện đôi câu với Liễu Như Bình thì biết xuất thân của nàng rất giống với Tiền Dung Chỉ, đều đến từ một gia tộc nhỏ không được tính là một gia tộc, tư chất bản thân có hạn, tài nguyên có thể sử dụng cũng không nhiều, cho nên không tránh được mà than thở oán giận một phen.

Lý Thanh Sơn nói:

“Nghe nói Ưng Lang vệ không hạn chế thân phận, tất cả Luyện Khí sĩ đều có thể gia nhập, sao ngươi không đi thử xem sao?”
Liễu Như Bình kinh ngạc nói:

“Ưng Lang vệ? Vậy cũng là suốt ngày gϊếŧ người! Hơn nữa còn phải bôn ba trong gió trong mưa, không phải ta khoe khoang đâu, nhưng mà con số mà kiếm được trong vòng một tháng ở tiệm tạp hóa này cũng nhiều hơn so với Ưng Lang vệ bình thường.”

“Nói cũng đúng!”

Lý Thanh Sơn biết nàng hoàn toàn không giống Tiền Dung Chỉ, còn lâu mới có được sự độc ác và con mắt tinh tường như nữ nhân kia, có điều nếu nữ nhân trên đời đều như vậy thì nam nhân cũng không cần tồn tại nữa.

Liễu Như Bình không nhịn được nói:

“Ngươi còn muốn mua gì không, hay là ta lại may một bộ quần áo tốt nhất, ánh mắt chọn lựa quần áo của ta rất tốt, sẽ lựa chọn vài món thật tốt cho ngươi.”

Lý Thanh Sơn cười ngắt lời:

“Không, ta muốn bán thêm ít đồ!”

Liễu Như Bình ngạc nhiên.
Cuối cùng, Lý Thanh Sơn bán tất cả mấy trăm tấm linh phù cho tiệm tạp hóa, chỉ ngoại trừ linh phù thượng phẩm và một tấm linh phù cực phẩm, cuối cùng thu được mấy trăm viên linh thạch. Sắp tới đại điển Tam Hải hái dược, cũng là lúc mà giá trị của linh phù tăng cao, nên hắn bán cũng hợp lí.

Lý Thanh Sơn vốn có lòng muốn tới mua một lò luyện đan cũng tạm thời coi như thôi, dù sao hiện tại hắn cũng không vội mở lò luyện đan.

Bình Luận (0)
Comment