Chương 362: Nói Được Làm Được - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 362: Nói Được Làm Được
Hắn ngẩng đầu tiến đến, nhìn lên người áo đen che mặt trên trời, trong mắt nổi lên vẻ rét lạnh, giỏ trúc sau lưng hắn đã biến mất tăm hơi.
Người áo đen che mặt trông thấy giỏ trúc bay vù đến, lòng thầm kinh ngạc. Không biết đây là thứ chiêu quái gì đây. Nhưng trong lòng không dám khinh thường, hai tay hắn tách ra, một đống khí đen phóng như điên lên tận trời, khiến chiếc giỏ trúc rách bươn.
Một ít hào quang lấp lóe như vì sao trên bầy trời giáng xuống, xé toạc khí kình. Mũi kiếm còn chưa đến mà kiếm khi đã xuyên qua thân thể, người áo đen trố mắt, cơ thể hơi cứng đờ.
Chẳng những bị kiếm ý chấn nhϊếp, hắn càng kinh ngạc và hoảng sợ hơn là vì loại kiếm khí ý này rõ ràng giống nhau như đúc với "Kiếm Thư". Chẳng lẽ thật sự có người tư chất cao lĩnh hội được kiếm ý trong đó, và càng khiến hắn không ngờ là người cầm kiếm lại chỉ là một đứa bé chưa tròn mười tuổi.
Lý Thanh Sơn sợ hãi thán phục. Kiếm thuật của con bé này đã đạt đến trình độ này từ bao giờ? Đứng xa thế này hắn còn cảm thấy luồng kiếm ý ấy kinh khủng, tự nhiên nghĩ rằng, nếu có kiếm này đâm về phía mình thfi mình nếu ứng đối thế nào, nhưng cũng chẳng tìm ra một đáp án thích hợp.
Đương nhiên, hắn vốn là kiểu trọng thực chiến, trong đấu tranh, càng liều mạng hắn mới càng được kíɧ ŧɧíɧ phát ra toàn bộ tiềm lực được.
Mà nguy cơ sống chết lớn khiến người áo đen che mặt tỉnh táo lại trong nháy mắt, muốn tránh nhưng lại phát hiện mình không thể nào né được cả. Không phải là không thể mượn lực trên không sao? Luyện khí sĩ tầng tám tùy tiện phát ra một luồng chân khí là có thể lướt xa mười trượng.
Bàn tay trắng nõn của Tiểu An cầm kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vời người áo đen che mặt, không đứng thẳng mà mũi nhọn của kiếm mảnh liên tục rung động.
Lý Thanh Sơn cảm thấy cực kì quen, đột nhiên nhớ ra khi trong sạp tạp hóa, Tiểu An nằm rạp trên mặt đất, tay nhỏ không ngừng viết viết gì đó trong không khí.
Thì ra là sau khi lấy được "Kiếm Khí Thư" về, Tiểu An đã cân nhắc sửa một phần kiếm ý trong "Thảo Tự Kiếm Thư". Dù nàng có ẩn mình trong giỏ trúc nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến khả năng quan sát thế giới bên ngoài của nàng chút nào.
Chỉ với một cái liếc mắt đã thấy rõ đề "Thảo Tự Kiếm Thư" trong tay tên mặc đồ đen che mặt kia, càng khiến người ta cảm nhận được kiếm khí phóng ra hơn.
Với người bình thường mà nói, đó chỉ là chuyện xảy ra trong giây lát nên sẽ không để ý, nhưng với nàng mà nói, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua thế thôi là đủ rồi.
Thiên tài thế giới, chỉ cần giác ngộ. Ba mảnh "Thảo Tự Kiếm Thư" trong đầu nàng hợp nhất lại, ngưng cụ thành một kiếm, đã đạt thành một phần mười kiếm ý của vị Kiếm Tiên thượng cổ kia.
Sao chổi qua trăng, ánh điện hỏa thạch, phi kiếm không kịp cứu viện, linh phù không kịp lấy ra, người áo đen che mặt sợ hãi như điên lồm cồm giơ tay, phóng hết chân khí cả ngươi ra, khí màu đen mạnh mẽ xoay tròn, xông ra như rồng.
Như lúc trong sạp vậy, mũi kiếm bỗng không còn rung nữa, tất cả bút họa, đều hợp thành một khối cứng cáp.
Tiểu An và người áo đen che mặt sượt qua, cùng rơi song song từ trên trời xuống.
Lý Thanh Sơn bước lên phía trước, đón Tiểu An vào lòng. Mồ hôi toàn thân nàng tuôn như nước, mùi đàn hương lại càng nồng đậm hơn, đôi mắt ảm đạm nhưng vẫn thanh tịnh, chỉ là hết sức mà thôi.
Tên áo đen che mặt xoay người một cái như diều hâu, tiếp đất vững vàng, chỉ vào Lý Thanh Sơn và Tiểu An:
"Ngươi..."
Vừa nói một chữ, cổ họng hắn đã phun ra một mũi tên máu bay vọt đến trước mặt Lý Thanh Sơn.
Hắn ta run rẩy mấy lần rồi ngã xuống.
Ầm ầm nổ vang, mấy trăm gốc cổ thụ chậm rãi nghiêng nghiêng, khuynh đảo trên mặt đất, trong sơn cốc quanh quẩn âm thanh như tiếng sấm rền.
Cùng lúc đó, tụ kiếm trong tay Tiểu An hóa thành bột mịn tung bay theo gió. Uy lực của một kiếm đó không phải một linh khí hạ phẩm có thể tiếp nhận được, đồng thời cũng tiêu hết toàn bộ tinh thần của nàng.
Mà hiệu quả là, gϊếŧ chết tên luyện khí sĩ tầng tám.
Tiểu An nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn, hất cằm lên:
"Nói được làm được!"
Lý Thanh Sơn cọ cọ cái mũi xinh xắn của nàng:
"Được thôi, xem như lời ngươi nói cũng có lý!"
Phi kiếm rơi từ trên trời xuống như con rắn chết, bị chân khí cuốn lại, rơi vào trong tay Lý Thanh Sơn. Hắn nhặt túi bách bảo và bản khuyết của "Thảo Tự Kiếm Thư" lên. Đầu ngón tay Tiểu An nhả ra một luồng Lưu Hỏa, chui vào trong thi thể của tên kia, hủy thi diệt tích, thân thể của nàng cũng hồi phục lại.
Lý Thanh Sơn nói:
"Chẳng mấy chốc nữa sẽ có người đến, nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi thôi!"
Đã gϊếŧ được địch mạnh khi không phải biến thân, được Linh khí mình tha thiết mong muốn nhưng chẳng hiểu sao, cảm giác có nguy hiểm ấy vẫn chưa tiêu tán, như mây đen bao phủ đầu hắn, khiến hắn phải quyết định rời đi ngay.
Hai người biến mất trong cảnh sơn cốc hỗn độn. Một lát sau, đám luyện khí sĩ chạy đến, kinh ngạc xem xét cảnh tượng chung quanh, đưa mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ vừa có tu sĩ bậc trúc cơ giao chiến ở đây?