Chương 366: Người Ích Kỷ Không Có Tư Cách Sống Trên Đời - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 366: Người Ích Kỷ Không Có Tư Cách Sống Trên Đời
Khâu đạo nhân cười nói:
"Ta đã già quá rồi."
Hàn Hùng nói:
"Xã trưởng là phụ thân của chúng ta, là hy vọng của người tu hành đạo, sao có thể đi vào chỗ nguy hiểm như vậy. Chúng ta sẽ tự tìm linh thảo, mang về chia sẻ."
Hắn ta vốn là người thông minh tháo vát, lúc này trong mắt lại ẩn chứa sự cuồng nhiệt, câu cuối cùng cũng được mọi người nhất trí.
Trong lòng Lý Thanh Sơn như gương sáng. Người mạnh nhất không xuống lòng đất mà chờ kẻ yếu đi mạo hiểm hái thuốc, mang về đưa cho người mạnh, nào có phụ thân nhi tử gì, rõ ràng là chủ nhân và nô ɭệ.
Khâu đạo nhân mượn Cầu Thực Xã này, coi tất cả tán tu ở đây là nô ɭệ. Đáng sợ hơn là đám tán tu này vẫn cam tâm tình nguyện như thể tín đồ cuồng nhiệt, hoàn toàn bị tẩy não rồi. Đây chắc chắn không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được.
Lý Thanh Sơn khẽ lắc đầu dưới cái nhìn của mọi luyện khí sĩ:
"Ta và ngươi không chung một đường."
Khâu đạo nhân u ám nói:
"Người ích kỷ không có tư cách sống trên đời!"
Sát khí ngưng tụ lại như thực thể.
Ánh lửa tối dần đi, cuối cùng lụi tàn.
Hơn hai mươi luyện khí sĩ tuy có mạnh có yếu nhưng quả thực đúng như lời họ nói, họ là huynh đệ tỷ muội, chân khí họ quấn quanh nhau, tất cả đều tụ tập trên người Khâu đạo nhân phụ thân họ.
Chân khí không ngừng quấn trên người Khâu đạo nhân, đạt tới đột phá tầng tám, tới tầng chín, tầng mười. Chân khí mạnh mẽ kinh lhủng vượt qua nhận biết của Lý Thanh Sơn về luyện khí sĩ, ép về phía hắn như sóng to gió lớn.
Đây hình như là một thuật hợp kích thần kỳ nào đó, thảo nào biết rõ Lý Thanh Sơn có thể đánh bại luyện khí tầng sáu bằng một chiêu còn dám ép hắn như thế.
Lý Thanh Sơn cảm thấy mình như một căn nhà lá cạnh bờ biển có thể bị sóng thần đánh vỡ tan ngay lập tức. Hắn khẽ vỗ trán, cảm giác này là sao?
Khâu đạo nhân nói:
"Xem thử ta mạnh thế nào, ngươi cứ khăng khăng một mực, không chịu buông lòng ích kỷ thì chỉ có một con đường chết. Mở rộng tâm tưởng, gia nhập vào chúng ta, hòa làm một thể với đại gia đình, ngươi có thể được mọi người trong gia đình bảo vệ!"
Khi ông ta nói những lời này, hơn hai mươi tán tu cũng trăm miệng một lời nói ra, làn sóng âm thanh như tiếng sấm, chuyển động trong căn phòng nhỏ như muốn đập vụn tất cả đối lập.
Ở một vách tường trong căn phòng nhỏ, ánh sáng bùa chú lấp lóe, chạm trổ thành một loại pháp trận nào đó, đã như tường đồng vách sắt. Lý Thanh Sơn như bị nhốt cùng một con quái thú trong cái l*иg sắt.
Lý Thanh Sơn đứng lên, quỳ một chân trên đất, tay cầm Trường Kình Hấp Thủy, lắc đầu nói:
"Chẳng qua chỉ như thế!"
"Gϊếŧ!"
Khâu đạo nhân gầm lên một tiếng.
Đám luyện khí sĩ nhào lên như phát rồ, pháp thuật, bùa chú, linh khí, đủ loại đủ kiểu, ngũ quang thập sắc, tất cả phóng tới phía Lý Thanh Sơn.
Rầm rầm rầm! Ánh lửa ánh chớp bắn ra bốn phía!
Dòng khí như bão táp hất khói bụi trong lò lên thật cao.
Chờ tới khi tro bụi tràn ngập tan đi, chỉ thấy chỗ Lý Thanh Sơn đứng kết thành một quả bóng bông tuyết. Lý Thanh Sơn co người lại, ẩn náu trong quả bóng, không bị thương chút nào.
Khâu đạo nhân khoát tay, chân khí cuộn trào ngưng kết thành một bàn tay lớn, giữ chặt quả bóng bông tuyết.
Rắc rắc rắc rắc, trên quả bóng bông tuyết hiện đầy vết nứt. Hơn hai mươi luyện khí sĩ dung hợp lại có sức mạnh kinh khủng, dù là huyền băng Ngưng băng thủy ngưng kết lại cũng không thể chống lại.
Quả bóng bông tuyết vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, bàn tay chân khí to bắt lấy Lý Thanh Sơn trong đó, đè chặt hắn xuống đất.
Lý Thanh Sơn nhổ ra một ngụm máu tươi, hỏi:
"Ngay từ đầu ông đã không định bỏ qua cho ta rồi!"
"Vốn định khống chế ngươi, vừa lợi dụng sức mạnh của ngươi vừa lấy đồ của ngươi dùng. Không ngờ ngươi không biết điều, bây giờ còn định nói gì không?"
Khâu đạo nhân bước lên trước, nhìn Lý Thanh Sơn không động đậy được, vẻ mặt đắc ý như kẻ thắng lợi.
Lý Thanh Sơn hờ hững nói:
"Chỉ đến thế là cùng!"
Khâu đạo nhân giận dữ nói:
"Chết cho ta!"
...
Trong khe nói khác trong rừng tuyết, Tiểu An mặt mũi tràn đầy khó chịu ngồi ở đó, dùng một cành cây vẽ tranh trên đất. Vì không có giỏ trúc, Lý Thanh Sơn bảo nàng chờ ở đây.
Nhưng từ khi Lý Thanh Sơn vào phòng nhỏ kia, tất cả tiếng động khí cơ đều bị ngăn cách khiến trong lòng nàng cũng hơi lo lắng.
Bỗng, cảm giác bất an nồng đậm lên, hoàn toàn không có lý do. Tiểu An đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào căn phòng nhỏ ở phương xa, chần chừ một chút, đang định đi về phía đó.
Bỗng nhiên như cảm nhận được gì, lùi lại lần nữa, nhạy cảm quan sát bốn phía, hai viên tràng hạt rơi xuống trong tay áo, lăn một vòng, biến thành hai viên đầu lâu vô cùng nhỏ, một cái bay lên không, một cái bay sát mặt đất ra ngoài.