Chương 370: Tín Hiệu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 370: Tín Hiệu
Căn phòng nhỏ này không phải làm bằng gỗ bình thường, tuy trận pháp đã bị phá nhưng nó vẫn kiên cố như sắt đá, có thể tạm lánh nạn trong một thời gian ngắn.
Trường Kình Hấp Thủy phun ra những lưỡi đao huyền băng, Lý Thanh Sơn cau mày quát:
“Chẳng lẽ Ưng Lang vệ có thể coi mạng người như cỏ rác à?”
Ngô Cấn kinh ngạc, hắn không ngờ lại có người chạy thoát khỏi Mãng Cô Tỏa Liên của hắn. Sau khi hắn nhìn thấy linh khí trong tay Lý Thanh Sơn, ánh mắt khẽ động, hắn giơ tay lên, quát lớn:
“Tạm dừng công kích, bao vây!”
Nhóm người Ưng Lang vệ lập tức nghe lệnh, ngự khí bay vυ"t ra ngoài, bao vây quanh căn nhà nhỏ.
Ngô Cấn mới nói:
“Chúng ta đến bắt Khưu Duệ Liễu, bè đảng còn sót lại của Bạch Liên giáo. Ta thấy ngươi chính là một trong những dư nghiệt đó, còn dám cả gan phản kháng lại, đúng là mạo hiểm làm liều!”
Lý Thanh Sơn không ngờ Khưu đạo nhân còn có thân phận như vậy, hôm nay ngẫm lại cách nói chuyện của hắn, quả thật rất giống giáo đồ của một tà giáo đang lừa gạt người.
“Khưu Duệ Liễu? Ngươi đang nói đến tên đạo nhân gầy gò kia à? Hắn đã bị ta gϊếŧ rồi. Ngươi nói ta là dư nghiệt của Bạch Liên giáo, vậy ngươi có chứng cứ gì không?”
Đám người Ưng Lang vệ nghe vậy thì giật mình, mục tiêu lần này của họ đã chết rồi à, liệu lời nói của hắn có phải sự thật không?
“Chỉ dựa vào ngươi mà có thể gϊếŧ được giáo đồ của Bạch Liên giáo à? Ta không tin, có chứng cứ hay không trở về điều tra sẽ biết, nếu bây giờ ngươi giơ tay chịu trói thì còn giữ lại được một cái mạng, Ưng Lang vệ chúng ta tuyệt đối không để người tốt phải chịu oan, sau khi điều tra rõ ràng tự nhiên chúng ta sẽ thả ngươi ra!”
Tuy ngoài miệng Ngô Cấn nói không tin nhưng trong lòng đã tin tưởng, chỉ dựa vào việc người này có thể thoát được vòng vây và những đòn tấn công của họ đã cho thấy Lý Thanh Sơn không phải luyện khí sĩ bình thường. Kẻ địch như vậy đương nhiên nếu có thể dùng trí thì tốt nhất, trước tiên hắn sẽ lấy quyền uy của Ưng Lang vệ ra để hù dọa, chỉ cần bắt được người thì sống chết của đối phương sẽ mặc cho bọn hắn xử trí. Hắn đã làm không biết bao nhiêu lần chuyện tương tự như vậy rồi.
Lý Thanh Sơn nói:
“Nực cười, chúng ta đều là luyện khí sĩ, sao có thể tự mình dâng tính mạng vào tay người khác chứ?”
Ngô Cấn nhe răng cười một tiếng:
“Vậy thì không còn gì để thương lượng nữa, tất cả lên cho ta!”
Hắn không tin nhiều người như vậy không thể bắt được một mình Lý Thanh Sơn.
“Chờ một chút!”
Ngô Cấn nhíu mày quay đầu, thấy người lên tiếng là Tiền Dung Chỉ, vẻ mặt hắn mới dịu xuống một chút:
“Dung Chỉ, ngươi muốn nói gì à?”
“Đại nhân, chẳng phải Dạ Ưng của chúng ta đang ở gần đây sao? Cứ để hắn đến đó xác nhận là được, nếu không may bắt nhầm người thì không ổn lắm.”
Tiền Dung Chỉ tỏ vẻ lo lắng nói.
Ngô Cấn nhíu mày, nữ nhân đúng là nữ nhân, quá mềm lòng. Người này rõ ràng có công phu rất cao, trước tiên cứ bắt hắn lại, tra hỏi lai lịch thân thế của hắn, nếu không có sư phụ hay môn phái lợi hại nào sau lưng thì cứ quy tội là người của tổ chức Cầu Chân và đánh chết, chẳng phải như vậy tốt hơn sao. Nhưng Ngô Cấn đương nhiên không thể nói những lời này trước mặt nhiều thống lĩnh như vậy, nên hắn vẫn im lặng không nói gì.
“Sư huynh, Dung Chỉ nói đúng đấy, chúng ta vẫn nên hỏi rõ ràng, không nên bắt nhầm người tốt!”
Một thanh niên có khuôn mặt chữ điền đứng bên cạnh Tiền Dung Chỉ nói.
Lúc này Ngô Cấn mới gật đầu:
“Được, phát tín hiệu để hắn tới đây!”
Thanh niên có khuôn mặt chữ điền kia chính là thống lĩnh Huyền Ưng vệ mới nhậm chức ở Gia Bình thành, cũng xuất thân từ Bách Gia kinh viện như Ngô Cấn, nên hắn mới gọi Ngô Cấn là “sư huynh”. Hắn trẻ tuổi hơn mấy thống lĩnh Huyền Ưng khác rất nhiều, cũng coi như có tài năng hơn người, sau này muốn tăng thêm mấy tầng tu vi cũng không phải là chuyện khó. Hắn đi lịch luyện (rèn luyện) vài năm rồi sẽ được triệu về Thanh Hà phủ, thăng thêm một bậc Xích Lang.
Hơn nữa với tình cảm đồng môn nhiều năm như vậy, Ngô Cấn đương nhiên coi trọng ý kiến của hắn nhiều hơn, bình thường cũng không tùy tiện bác bỏ.
Chỉ một lát sau, một Huyền Lang vệ từ trong rừng cây chui ra, hành lễ với các thống lĩnh khác rồi nói:
“Thuộc hạ Chu Bái, gặp qua các vị đại nhân.”
Thanh niên mặt chữ điền nói:
“Chu Bái, ngươi có biết người này không? Đại hán kia, ngươi ra đây để hắn nhận diện một chút!”
Lý Thanh Sơn nghe giọng nói kia thì cảm thấy quen tai nhưng lại không nhớ rõ đã nghe qua ở nơi nào, hắn lách người ra cửa. Khi nhìn thấy Huyền Lang vệ kia, hai người cùng nói:
“Chu Vi!”
“Ngưu đại hiệp!”
Chu Vi này là luyện khí sĩ không thích nói chuyện bên cạnh Hàn Hùng, lúc trước hai người đã gặp mặt nhau một lần, không ngờ hắn lại là một “Dạ Ưng”.
Dạ Ưng là cái gì? Đúng như nghĩa một con chim ưng không thấy mặt trời, đây là một chức vụ cực kỳ đặc biệt trong Ưng Lang vệ. Họ ẩn núp trong các tổ chức với đủ thân phận khác nhau, thu thập và thăm dò tin tức tình báo.