Chương 371: Một Phần Huân Công - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 371: Một Phần Huân Công
Mạng tình báo trong thế giới người phàm chỉ cần dùng bạc thu mua nhân sĩ giang hồ là có thể thành lập một tổ chức tình báo, nhưng muốn thiết lập một mạng lưới như vậy ở thế giới tu hành thì cần phải là người tu hành mới có thể làm được.
Vì công việc này rất vất vả, chẳng những không được xuất hiện công khai trước mặt người khác, còn dễ dàng gặp nguy hiểm đến tính mạng, nên bất kể họ có tu vi cao hay thấp đều được gọi là “Ưng”.
Lúc mới vào Ưng Lang vệ, Lý Thanh Sơn có nghe giới thiệu sơ qua, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy nhân vật như thế này.
Chu Vi, cũng chính là Chu Bái, lập tức bẩm báo lại ngày đó hắn cũng ở trong quán rượu kia, chứng minh Lý Thanh Sơn thật sự bị người ta lừa gạt đến đó, cũng không phải là người của tổ chức Cần Chân. Nói xong hắn liền cúi đầu đứng sang một bên, chỉ hoảng sợ liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn, hắn không ngờ Lý Thanh Sơn có thể một mình tiêu diệt toàn bộ tổ chức Cầu Chân, còn Khưu đạo nhân thì xem như hắn tự rước họa vào người.
Lúc này mọi người mới hiểu được ngọn nguồn câu chuyện, họ ngầm trao đổi ánh mắt, chỉ chờ Ngô Cấn quyết định.
Thanh niên mặt chữ điền kia thở dài một hơi rồi nói:
“Cũng may Dung Chỉ nhắc nhở mới không gϊếŧ nhầm người.”
Tiền Dung Chỉ kính cẩn nói:
“Thống lĩnh khen nhầm rồi.”
…
Trong lòng Tiền Dung Chỉ thầm nghĩ vị thống lĩnh vừa mới từ Bách gia kinh viện bổ nhiệm đến đây thật sự là người ngây thơ, không ngờ hắn lại nghiêm túc coi trọng bộ luật pháp Đại Hạ kia. Tất cả quy tắc đưa ra đều bị người ta lợi dụng, làm gì có lý lẽ gặp phải dê béo mà không làm thịt.
Vốn dĩ lúc nãy nàng diễn vai người tốt cũng chỉ vì sợ dê béo biến thành mãnh hổ mà thôi.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã cảm thấy Lý Thanh Sơn rất quen mắt. Nếu là Dư Tử Kiếm hay Hoa Thừa Lộ, họ thấy quen mắt thì cũng chỉ là quen mắt, không suy nghĩ quá nhiều.
Chính thân hình khổng lồ của Lý Thanh Sơn có sức công kích quá lớn, ngược lại sẽ khiến người ta sinh ra hiểu lầm, cảm thấy nếu đã gặp qua người này một lần, chắc chắn sẽ không quên được.
Nhưng Tiền Dung Chỉ lại là người có tâm tư tỉ mỉ và thâm trầm hơn người bình thường rất nhiều, tuy lúc này ngoại hình của Lý Thanh Sơn thay đổi rất lớn nhưng ấn tượng về hắn thật sự khắc quá sâu trong lòng nàng, ấn tượng này không còn giới hạn trong hình dạng bên ngoài.
Từng sự thay đổi trên khuôn mặt, cách nói chuyện, thái độ đối địch, từng cái từng cái đều tương đồng với nam nhân kia. Nàng chỉ cần liếc mắt nhìn khuôn mặt của hắn đã có thể nhanh chóng đưa ra kết luận, người này rất có khả năng là Lý Thanh Sơn.
Sau khi đi đến kết luận này, làm sao nàng dám để Ưng Lang vệ và Lý Thanh Sơn tiếp tục giao chiến. Dựa vào thực lực lúc trước của Lý Thanh Sơn đã có thể gϊếŧ chết hai luyện khí sĩ cấp chín, từ đó đến nay đã qua mấy tháng, không biết hắn đã mạnh đến mức nào rồi. Sở dĩ hắn ẩn nhẫn không bộc phát thực lực ngay lập tức cũng chỉ vì không muốn để cho người khác bắt được lá bài tẩy của mình.
Nếu thật sự ép hắn đến bước phải vạch trần lá bài kia, vậy e rằng tất cả mọi người ở đây sẽ phải chết. Nàng chưa từng cho rằng mình có vị trí đặc biệt gì trong lòng hắn.
Sắc mặt Ngô Cấn lại có vẻ không vui, như thế thì thu hoạch của chuyến đi lần này bị ít đi một phần, hơn nữa thể diện đã mất rồi không thể tìm về được. Hắn là người của Xích Lang vệ nên không dám đổi trắng thay đen ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu không bị kẻ nào tố cáo thì hắn khó mà thoát khỏi lưới pháp luật.
Hắn không cam lòng nói với Chu Bái:
“Ngươi làm rất tốt. Sau khi trở về ngươi cũng sẽ được một phần công huân!”
Chu Bái nói:
“Ta không mong nhận được công huân, chỉ cầu xin đại nhân để cho ta thoát khỏi chức vụ Dạ Ưng này, trở về làm Huyền Lang vệ bình thường.”
Ngô Cấn không kiên nhẫn xua tay:
“Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ bẩm báo lại với cấp trên.”
Sau đó hắn lại nói với Lý Thanh Sơn:
“Ngươi có thể đi!”
Lý Thanh Sơn vận chân khí, thu tất cả mấy trăm túi bách bảo kia vào trong tay.
Ngô Cấn trừng mắt:
“Để lại đồ vật!”
Hắn đưa tay chỉ, khóa sắt như một con mãng xà khổng lồ duỗi thân ra, vờn quanh căn phòng nhỏ kia, lắc lư qua lại, tiếng dây xích va chạm rào rào như đang chọn người để cắn.
Vẻ mặt của các thống lĩnh Ưng Lang khác cũng không được tốt, họ đi làm nhiệm vụ không phải vì thi hành luật pháp của Đại Hạ, mà mục tiêu quan trọng hơn là chiến lợi phẩm trên người kẻ địch, làm sao họ có thể trơ mắt nhìn người khác chiếm tất cả làm của riêng.
Lý Thanh Sơn kiên trì nói:
“Đây là chiến lợi phẩm của ta!”
Ngô Cấn nói:
“Đây là tang vật của Bạch Liên giáo, bên trong có tin tức về dư nghiệt của Bạch Liên giáo, ta khuyên ngươi vẫn nên mau chóng giao ra, nếu không bản quan sẽ trị ngươi tội chứa chấp tang vật!”
Lý Thanh Sơn nổi giận mà cười nói:
“Ta giúp các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, các ngươi không cảm ơn ta thì thôi, còn muốn hãm hại ta nữa à?”