Chương 373: Quá Vô Dụng Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 373: Quá Vô Dụng Rồi
Lý Thanh Sơn cũng phải kinh ngạc vì sự cẩn thận của tên giáo đồ Bạch Liên giáo này. Hắn xảo trá như vậy, khó trách họ có thể trở thành tổ chức cường đại dám giao thủ với Cố Nhạn Ảnh, thậm chí đối đầu với cả Ưng Lang vệ của Như Ý quận.
Hắn quay đầu lại, cầm lấy băng đao, không thèm để ý đến xiềng xích đang quấn xung quanh:
“Nếu ngươi không tin có thể đến xem!”
Tiền Dung Chỉ bước nhanh về phía Lý Thanh Sơn.
Phương Ân Thượng vươn tay nói:
“Đừng đi!”
Hắn muốn ngăn cản Tiền Dung Chỉ, nhưng sợ tùy tiện hành động sẽ đυ.ng chạm đến Lý Thanh Sơn.
Đám Ưng Lang Vệ đều đổ mồ hôi thay Tiền Dung Chỉ, tên hán tử này rất hung ác, thực lực vô cùng mạnh, nếu thật sự nổi điên tấn công người khác, chỉ sợ Tiền Dung Chỉ sẽ chết ngay tại chỗ.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiền Dung Chỉ đi lướt qua Lý Thanh Sơn, kiểm tra cái hang ở giữa phòng.
Lý Thanh Sơn cau mày, nữ nhân này không phải là người mạo hiểm vì công việc, chẳng lẽ nàng phát hiện ra cái gì rồi à?
Tiền Dung Chỉ chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng cẩn thận xem xét rồi ngẩng đầu nói:
“Hắn nói đúng rồi, phía dưới có dấu chân rất mới, Khưu Duệ Liễu đã chạy trốn, chắc chắn hắn đang bị thương. Đại nhân, chúng ta nên nhanh chóng truy tìm tung tích của hắn, nếu chậm trễ nữa hắn sẽ chạy thoát.”
Đám Ưng Lang Vệ đều thở phào nhẹ nhõm, kết luận này cũng phù hợp với mong muốn của họ. Khưu Duệ Liễu vô cùng xảo trá, mấy lần bao vây cũng không thể thành công, làm sao có thể bị một tán tu gϊếŧ chết dễ dàng như vậy?
Đồng thời họ càng thêm bội phục Tiền Dung Chỉ, mặc dù nữ nhân này có tu vi không cao, nhưng lòng can đảm có thừa, ít nhất họ cũng không dám tiến lên như vậy.
Ngay cả Ngô Cấn cũng gật đầu khen ngợi, có một người phụ tá như thế này giúp đỡ, Phương Ân Thượng đảm nhận vị trí thống lĩnh cũng dễ dàng hơn, không thể ngây thơ mãi như vậy được nữa. Ngô Cấn nào biết được Phương Ân Thượng ngây thơ nên mới tránh được một kiếp tai họa lớn, mà cái gọi là can đảm của Tiền Dung Chỉ lại xây dựng trên mưu đồ kín đáo.
Ngô Cấn cũng phân rõ nặng nhẹ, thu hồi Mãng Cô Tỏa Liên, dẫn đầu bay về phía hang động dưới lòng đất. Lúc hắn lướt qua Lý Thanh Sơn thì hừ lạnh một tiếng:
“Coi như mệnh của ngươi tốt!”
Mười mấy Ưng Lang Vệ lần lượt tiến vào trong hang động, Tiền Dung Chỉ là người cuối cùng, nàng chỉ liếc nhìn Lý Thanh Sơn một chút, cười khẽ một tiếng, sau đó cũng biến mất trong hang động.
Khoảng nửa khắc sau, U Tuyền cốc lại khôi phục dáng vẻ âm u tĩnh mịch vốn có. Lý Thanh Sơn đi xuống bậc thang, đặt mông ngồi trên bậc thềm, tay chống má, suy nghĩ.
Lúc nãy thiên nhân giao chiến, kết quả cuối cùng là không thể giải quyết được gì.
Nhưng càng lớn hơn trận giao chiến của thiên nhân là ở sâu trong thức hải, nơi đó có giới hạn giữa người, tiên, phật, ma, mâu thuẫn chân chính không phải đến từ bên ngoài mà từ chính bên trong nội tâm của hắn. Một đống vấn đề không có cách nào giải đáp, một đống đáp án lại không có cách nào lựa chọn.
Nhưng đến cuối cùng vẫn phải có một đáp án, không phải tất cả vấn đề đều có thể trốn tránh, hắn không thể trốn tránh cũng không muốn trốn tránh, mặc dù câu trả lời không phải là những gì hắn muốn, nhưng vẫn phải lựa chọn. Cuộc sống không phải cứ tùy theo ý mình là được, lại càng không phải dựa vào sở thích của bất cứ ai.
Con người ta trở thành nhân tài từ trong những sự lựa chọn khó khăn, thậm chí là đau khổ đó, từ một đứa trẻ ngây thơ không biết gì, lớn lên trở thành loại người mà mình mong muốn.
Chuẩn bị tốt rồi chứ?
“Haha, cuối cùng tìm được ngươi rồi!”
Lý Thanh Sơn có chút mệt mỏi ngẩng đầu lên, một gương mặt trẻ tuổi đập vào mắt, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ thù hận và oán độc. Kẻ đó đang đi từ trong rừng cây ra ngoài, bên cạnh có rất nhiều người mặc y phục giống hắn cũng từ trong rừng đi ra.
…
Lý Thanh Sơn khe khẽ thở dài, vịn đầu gối đứng dậy, dáng vẻ như thể vẫn chưa hồi phục sau một cuộc tranh tài thì đã bị ép leo lên một võ đài quyền anh khác vậy.
Nhưng trong mắt hắn tuyệt đối không có sợ hãi!
Chắc là cái này rồi!
Chẳng biết tuyết rơi dày đặc cả bầu trời từ lúc nào, bóng người thấp thoáng băng qua màn tuyết, áo lụa hoa lệ nhẹ nhàng bay múa mà không để lại dấu vết nào trên tuyết, cứ như âm hồn trong trận tuyết lớn.
Ánh mắt của đám âm hồn nhìn Lý Thanh Sơn tựa như thợ săn tìm thấy con mồi, tràn đầy cảm xúc ung dung vênh váo. Nếu như trong đó có ba phần cẩn thận, vậy thì chắc chắn là lo lắng con mồi sẽ chạy trốn.
“Đại sư huynh” chỉ vào Lý Thanh Sơn và hỏi:
“Tống sư đệ, đây là người ngươi phải tìm bằng được?”
Tống Minh nói với vẻ thù hằn:
“Đại sư huynh, chính là người này!”
“Luyện Khí tầng thứ tư?”
Đại sư huynh bĩu môi, trông dáng vẻ vô cùng khinh thường.
“Tống Minh, ngươi cũng quá vô dụng rồi, bản thân là Luyện Khí tầng thứ sáu mà lại bị đánh bại bởi một người có thực lực kém hơn mình. Ta vốn tưởng rằng là một cường giả nào cơ chứ?”