Chương 374: Chỉ Đành Chạy Trốn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 374: Chỉ Đành Chạy Trốn
Đệ tử Kê Đô sơn cười vang một hồi, chỉ cảm thấy ung dung vui sướиɠ, chứ hoàn toàn không để Lý Thanh Sơn ở trong lòng.
Sắc mặt Tống Minh đỏ lên:
“Đại su huynh, tuy tu vi Luyện Khí của hắn không cao, nhưng cũng là một cao thủ luyện thể, hắn chịu một chưởng của ta mà không mất một cọng tóc nào, không thể lơ là được.”
Lý Thanh Sơn nhắm mắt cảm ứng, ở đây có một tên Luyện Khí tầng khí chín, hai tên Luyện Khí tầng tầng thứ tám, năm tên Luyện Khí tầng thứ bảy và mười tên Luyện Khí tầng thứ sáu. Đây chính là thực lực của một môn phái sao?
Chỉ có hóa thân thành yêu ma thì hắn mới giao chiến được, nhưng đánh nhau ở đây thì khả năng cao sẽ hấp dẫn trưởng bối của họ tới.
“Nhìn kìa, cái tên kia đang nhắm mắt lại, lẽ nào cam chịu số phận rồi!”
Một đệ tử Kê Đô sơn cười nói.
Nhưng lời còn chưa dứt, một làn sương mù dày đặc đã bốc lên, tựa như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, Lý Thanh Sơn xoay người biến mất ở trong làn sương mù.
“Không ổn, đó là Đại Vụ phù, hắn muốn chạy trốn!”
Tống Minh kinh sợ thốt lên.
Màn sương mù nhanh chóng tràn ngập toàn bộ U Tuyền cốc tựa như có ai đó hái mây trắng trên trời xuống vậy. Sương mù thuần trắng vô cùng dày đặc, vươn tay ra không thấy được năm ngón, bởi vì trong đó có ẩn chứa thủy linh khí, cho dù là thị lực của Luyện Khí sĩ thì cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
Đại sư huynh hừ nhẹ một tiếng:
“Trò mèo!”
Hắn vung tay áo ngưng tụ thuật pháp, cuồng phong lập tức kéo tới xua tan sương mù.
Trong thung lũng tràn ngập tiếng gió rít gào, thổi quần áo của mọi người bay phần phật. Thân hình Lý Thanh Sơn đột ngột hiện lên, hắn đã lướt đến chỗ sườn núi xa xa, đang bỏ chạy với tốc độ cực nhanh.
Nếu không thể đánh, vậy chỉ đành chạy trốn!
“Cuồng Phong thuật của đại sư huynh thật lợi hại!”
“Muốn thoát thân bằng trò vặt này sao, thật sự là quá ngây thơ.”
Đệ tử Kê Đô sơn khen ngợi một phen, động tác cũng không chậm chút nào, một loạt tay áo vung lên đón gió, đuổi về phía Lý Thanh Sơn.
Dáng vẻ khi Tống Minh bay vào Cuồng Kiếm sơn trang lúc trước đã được cho là cực kỳ phóng khoáng, nhưng ở đây có ít nhất mười mấy người, mà ai nấy cũng đều bay trước hắn một khoảng cách khoảng trăm trượng.
Trên mặt đại sư huynh hiện ra vẻ kiêu ngạo, đợi sau khi các sư đệ xuất phát thì mới phất tay áo xông lên không trung, dù hắn đi sau nhưng lại đến trước đuổi kịp mọi người, sau đó xông lên phía trước, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn sử dụng Hổ Ma Leo Núi, nhảy một cái đã lêи đỉиɦ núi, khi nghe thấy tiếng gào thét truyền tới thì bất thình lình quay đầu lại.
Đại sư huynh bay lên vị trí không trung cao hơn đỉnh núi, huýt dài một tiếng:
“Kim Kê Mổ!”
Tay phải chụm lại thành hình đầu con gà rồi mổ về phía Lý Thanh Sơn ở xa xa, ung dung tùy ý không nói nên lời tựa như một con gà lôi vàng đang mổ ăn sâu nhỏ, biến nặng thành nhẹ.
Lý Thanh Sơn cảm thấy như thể tai họa thật sự đang ập đến, chỉ vì hắn chính là con sâu nhỏ.
Một chiếc mỏ gà màu vàng siêu to phá không lao đến, đại sư huynh đã vận dụng pháp môn cao nhất của Kê Đô sơn. Trong lòng chúng đệ tử Kê Đô sơn toàn là lời ca tụng, bởi vì dù tất cả đệ tử nội môn đều được truyền thụ chiêu pháp môn này, nhưng sao có thể sánh được với vẻ tuyệt vời vô song như khi đại sư huynh sử dụng. Không nghĩ tới đại sư huynh vừa ra tay đã dùng chiêu số mạnh như vậy, tiểu tử kia chết chắc rồi.
Lý Thanh Sơn cảm giác dù có tránh thể nào cũng đều không thể tránh được cái mổ nhẹ nhàng này, Trường Kình Hấp Thủy hút lấy tia sáng, sau đó bất ngờ phun ra một bong bóng nước to bằng nắm tay.
Ầm!
Quý Thủy Thần Lôi và mỏ gà va chạm giữa không trung.
Vầng sáng tản ra, cuồng phong đè xuống rừng cây hình thành nên cảnh tượng tựa như sóng lúa*.
*cánh đồng lúa dập dìu nghiêng ngả trong gió.
Đại sư huynh bật thốt lên:
“Quý Thủy Thần Lôi!”
Chân khí rung động đập nát sóng khí kéo tới, những bóng người khác cũng thoáng chậm lại, sao Luyện Khí sĩ tầng thứ tư có thể sử dụng Quý Thủy Thần Lôi được, bỗng nhiên mọi người chú ý đến linh khí trong tay Lý Thanh Sơn, lúc này đã hiểu rõ:
“Linh khí thượng phẩm.”
Tống Minh nói không sai, quả nhiên tên tiểu tử này cực kỳ giàu có, xứng đáng là con mồi tốt nhất để săn bắn.
Nhưng khuôn mặt của những đệ tử Kê Đô sơn lại không nhẹ nhõm ung dung như hắn, vài tên tu vi yếu đều bị cuồng phong đẩy ra phía sau, vừa định mở miệng a du nịnh hót thì đành phải nuốt vào bụng, gương mặt đầy vẻ giật mình, sao một tên Luyện Khí sĩ tầng thứ tư có thể ngăn cản Kim Kê Mổ của đại sư huynh?
Chỉ có Tống Minh hét lớn:
“Ta nói rồi mà, tên này không dễ đối phó đâu!”
Trong lòng hắn lại cảm thấy hãnh diện, ngược lại còn ngóng trông Lý Thanh Sơn có thể phô bày nhiều chiêu số lợi hại hơn, có thể chống đỡ đại sư huynh lâu hơn một chút, như vậy sẽ chứng minh được lúc trước hắn cũng không phải kẻ vô năng, mà do địch quá mạnh thôi.