Chương 375: Xa Thêm Chút Nữa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 375: Xa Thêm Chút Nữa
Lý Thanh Sơn thừa dịp này mà nhảy xuống đỉnh núi, đầu lao xuống chân hướng lên trên, trời đất đảo lộn, mặc gió lạnh thổi vào mặt, hắn lấy bản đồ ra rồi dùng hai tay mở rộng, xem bản đồ khi đang ở giữa không trung.
Cửa động gần nhất nằm ở dưới ngọn núi cách nơi này ba mươi dặm, nếu như ở trên vùng đồng bằng thì quãng đường ba mươi dặm chỉ là chuyện trong phút chốc, nhưng ở giữa một loạt ngọn núi thì mỗi một bước tiến vài dặm cũng có nghĩa là vượt qua một ngọn núi lớn.
Tuy nơi này vẫn là ngoài rìa của Thương Mãng sơn, chưa thật sự tiến sâu vào trong Thương Mãng sơn, nhưng thế núi hùng vĩ cao ngất, không thể đo lường theo lẽ thường, bất kỳ một ngọn núi nào ở đây cũng đều có thể được coi là một ngọn núi nổi tiếng nếu có mặt ở trên Trái Đất trong kiếp trước của Lý Thanh Sơn.
Dù Lý Thanh Sơn có Hổ Ma Bạt Sơn thuật, nhưng tốc độ tiến lên vẫn bị ảnh hưởng lớn, hắn tiện tay dán cho mình một tấm Thanh Phong phù trung phẩm để tốc độ tăng nhanh hơn một chút, từng cây khô trụi lá như đánh vào mặt nhưng vẫn không thể kéo dài khoảng cách, mỗi một lần quay lại đều thấy tên Luyện Khí sĩ tầng thứ chín kia càng gần hơn.
Nhưng Lý Thanh Sơn cũng không lo lắng, ý định của hắn đâu phải chỉ là chạy trốn.
Đại sư huynh cũng rất đỗi ngạc nhiên, không ngờ một Luyện Khí sĩ tầng thứ tư lại có thể bộc phát ra tốc độ như vậy. Hắn sử dụng “Kim Kê Vỗ Cánh”, đa số thời gian đều bay lượn trên bầu trời, không bị ảnh hưởng bởi địa hình, vậy mà vẫn không thể đuổi kịp được. Tên tán tu này đúng là không phải kẻ vớ vẩn.
Hai người vượt núi lội đèo một đường, dần dần kéo dãn khoảng cách với đệ tử Kê Đô sơn ở phía sau, sát ý trong con ngươi Lý Thanh Sơn càng ngày càng nặng, tiện tiện ném tiếp một khối linh thạch đã tiêu hao hết linh khí, sau đó lại lấy một khối khác ra, nhanh chóng bổ sung chân khí.
Mà Thảo Tự Kiếm thư đã bị hắn lấy ra và đặt trong ngực, có thể lấy ra gϊếŧ chết địch bất cứ lúc nào.
Lý Thanh Sơn xoay người lại liếc mắt nhìn “đại sư huynh” cách hắn không tới một trăm trượng, nhưng ánh mắt lại lướt qua đại sư huynh mà nhìn về phía chỗ cao hơn trên bầu trời, sắc trời đã tối, tuyết dày đặc phủ khắp, trừ hắn ra thì không một ai để ý đến một ngôi sao đỏ nhanh chóng lấp lóe ở chỗ cao trên bầu trời.
Tiểu An giẫm trên một cái đầu lâu khổng lồ, kéo theo một chiếc đuôi lửa đỏ tươi, bay xuyên qua bão tuyết, tóc dài và áo bào tung bay theo gió, trong tròng mắt lóe lên tia sáng màu đỏ, tầm mắt nhìn xuyên qua gió tuyết để quan sát các dãy núi.
Đêm tuyết như này, thế núi như này, cảnh tưởng như này dường như rất quen thuộc.
Thấm thoát đã qua một năm, nhưng lần này nàng sẽ không mềm yếu như vậy nữa, không cần phải tuyệt vọng bất lực nhìn hắn một mình đi xa.
Lần này, nàng nhất định phải đến giúp hắn!
Chỉ chờ hắn phát ra tin hiệu tấn công!
Trong lòng Lý Thanh Sơn lập đi lặp lại: Xa thêm chút nút, xa thêm một chút nữa!
Đại sư huynh hồn nhiên không biết mình đã rơi vào bẫy trên trời dưới đất cùng tấn công, thân phận thợ săn và con mồi đang lặng lẽ thay đổi. Hắn hoàn toàn không nghĩ rằng, chỉ là một tên Luyện Khí sĩ tầng thứ tư mà có thể tạo ra tổn thương gì cho hắn.
Lý Thanh Sơn lại leo lêи đỉиɦ một tòa núi cao nữa, đại sư huynh nhân cơ hội này rút ngắn khoảng cách trong vòng ba mươi trượng, sắc mặt vui mừng hiện ra trên mặt hắn, tay phải giương lên bắn ra một vệt sáng màu vàng, nó xuyên qua bão tuyết, tạo nên một vệt sáng màu vàng thẳng tắp.
Lý Thanh Sơn nhận thấy có nguy hiểm, không kịp quay đầu lại, chỉ trở tay dùng Băng đao chống đỡ ở phía sau.
Một tiếng “keng” vang lên, tia sáng màu vàng ghìm sâu vào trong Băng đao, cánh tay của Lý Thanh Sơn rung mạnh, lúc này mới thấy rõ tia sáng màu vàng kia là một nhánh lông gà màu vàng. Dù hắn đã dùng Ngưng Băng thủy đông lại thành huyền băng, thứ mà còn cứng hơn cả linh khí thượng phẩm, thế nhưng vẫn bị cái lông gà nho nhỏ này đâm vào. Xem ra uy lực của nó còn trên cả Hồng Tuyến châm của Tây Môn bà bà.
Chân khí hộ thể, thuật pháp hộ thể chẳng khác nào tờ giấy mỏng manh, cho dù là linh khí phòng ngự, nhưng nếu không thuộc loại thượng phẩm thì e rằng khả năng cao cũng bị đâm thủng trong một đòn.
Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt đại sư huynh càng nồng đậm, hắn thấy Kim Kê Mổ không gϊếŧ được Lý Thanh Sơn nên chắc chắn không dùng đến lần thứ hai, trái lại dùng tới linh khí bản mệnh Kim Kê Linh, nhưng không ngờ tới lại bị Băng đao ngăn trở.
Kim Kê Linh này không giống với linh khí thượng phẩm bình thường, mà là linh khí được đệ tử Kê Đô sơn chăm chút từ khi vừa mới bắt đầu Luyện Khí, liên tục rót chân khi vào trong nó, mỗi khi tu vi bản thân tăng cao thì nó cũng được rèn đúc tinh luyện thêm, cuối cùng mới luyện thành một Kim Kê Linh như thế, tốn không biết bao nhiêu công sức. Nhưng uy lực cũng mạnh đến đáng sợ, hơn nữa chỉ có thể dùng pháp quyết bản môn để điều khiển.