Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 376 - Chương 376: Lại Một Năm Tuyết Lớn

Chương 376: Lại Một Năm Tuyết Lớn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 376: Lại Một Năm Tuyết Lớn


Lý Thanh Sơn cũng không nhảy xuống thung lũng đen kịt bên dưới, mà là dừng bước xoay người lại, Băng đao trong tay nhanh chóng biến hình bao vây chiếc Kim Kê Linh đâm vào trong kia, tạo thành một tảng băng to lớn.

Đại sư huynh lung lay trong gió tuyết tựa như một cây thông lẻ loi, miệng nở nụ cười coi thường:

“Không trốn nữa sao?”

Hắn ngắm nhìn bốn phía:

“Làm mộ ở chỗ này đúng là không tệ!”

Hồn nhiên không thèm để ý hành động của Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn nói:

“Ta trả lại nguyên lời cho ngươi.”

Ngưng Băng thủy đã bao phủ hết ra ngoài, bao bọc chiếc Kim Kê Linh kia thành một quả cầu tròn, để hắn đạp ở dưới chân.

Đại sư huynh lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng:

“Con vịt chết còn mạnh miệng! Còn dùng mấy trò mèo này nữa à, ta sẽ để ngươi mở mang tầm mắt về sự lợi hại của Kê Đô sơn, Kim Kê Diệu Nhật!”

Kim Kê Linh bùng nổ ra tia sáng chói mắt, chiếu sáng xuyên thấu qua quả cầu băng kia, biến nó thành màu vàng mĩ miều.

Lý Thanh Sơn cảm giác được huyền băng đang nhanh chóng hòa tan, như thể bị sức mạnh trong Kim Kê Linh kiềm chế, không giữ nổi cây Kim Kê Linh này.

Đại sư huynh bay nhào xuống:

“Đời sau thông minh hơn một chút, đừng đắc tội đệ tử Kê Đô sơn!”

Lý Thanh Sơn cảm khái một tiếng:

“Lại một năm tuyết lớn!”



Xoẹt một tiếng, Thảo Tự Kiếm thư được vận dụng, đại sư huynh có thể thấy rõ những nét vẽ huyền ảo phức tạp ở bên trên, rõ ràng là vết mực được vẽ trên giấy, nhưng lại mạnh mẽ như được khắc vào vách đá dựng đứng trên sườn núi.

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt tràn ngập trong lòng, tiếng gió rít gào trong bão tuyết tựa như ngừng lại, so với tốc độ kiếm khí bắn ra, tốc độ của hoa tuyết bay lượn trong gió lớn chẳng khác nào ảnh tĩnh.

Con ngươi đại sư huynh đột nhiên co rút, vươn tay tung chiêu, Kim Kê Linh biến lớn hơn gấp trăm lần, bảo vệ quanh người hắn chẳng khác nào tường đồng vách sắt.

Leng keng long cong, tiếng vang như một cuộc va chạm giữa kim loại, kiếm khí tựa như thủy triều dâng trào khiến đại sư huynh xông lên không trung. Đại sư huynh giẫm lên Kim Kê Linh dập dềnh giữa không trung, chẳng khác nào con thuyền nhỏ gặp phải sóng lớn mãnh liệt trên biển rộng, co nguy cơ bị lật úp bất cứ lúc nào, nhưng gặp sao hay vậy, lại hình thành một loại cân bằng kỳ diệu, tung bay lay động.

Kim Kê Linh này không chỉ thích hợp công kích mà còn cả phòng thủ, hơn nữa Lý Thanh Sơn còn chưa thấy phương thức phòng ngự này bao giờ, tiêu sái như thường, môn phái có thể tự hình thành nên một trường phái riêng quả nhiên không tầm thường.

Quý Thủy chân khí ở trong cơ thể Lý Thanh Sơn điên cuồng tràn vào Thảo Tự Kiếm thư, kích phá ra hàng loạt nét vẽ kiếm khí, đồng thời một tay khác cầm linh thạch, linh khí cuồn cuộn được bổ sung không ngừng, trong nháy mắt Lý Thanh Sơn đã vứt ba viên linh thạch xuống dưới chân.

“Linh khí cực phẩm, không ngờ ngươi lại có linh khí cực phẩm!”

Hai chân đại sư huynh giẫm lên Kim Kê Linh, gào to trong bão tuyết.

Bỗng nhiên hắn bật cười lớn:

“Ha ha, không nghĩ tới ta lại may mắn như vậy, tiểu tử, thực lực của ngươi không phát huy được uy lực của linh khí cực phẩm đâu, nó rơi vào tay của ngươi khác gì người tài không được trọng dụng, ngoan ngoãn giao ra đây đi! Ta mới là thiên chi kiêu tử, ta sẽ giẫm lên hài cốt của ngươi và tiến lên cảnh giới cao hơn!”

Nếu như nói một món linh khí thượng phẩm có thể làm cho mỗi một Luyện Khí sĩ đỏ mắt ghen tị, vậy thì một món linh khí cực phẩm có thể làm cho tất cả Luyện Khí sĩ điên cuồng, đó là bảo vật mà Trúc Cơ tu sĩ nào cũng đều muốn cố gắng giành giật.
Miệng Lý Thanh Sơn hơi mấp máy, lời nói đã bị gió tuyết nuốt hết, nhưng đại sư huynh vẫn đọc ra khẩu hình miệng của hắn:

“Đi chết đi!”

Hai chiếc đầu lâu khổng lồ xoay tròn từ trên trời giáng xuống, phá tan gió lớn, phát ra tiếng rít thê lương, tựa như tiếng muôn quỷ khóc vào đêm, rung động tâm hồn.

“Thứ gì vậy!”

Sắc mặt đại sư huynh kịch liệt thay đổi, điều khiển Kim Kê Linh lao vun vυ"t trong bão tuyết, hắn dựa vào lực xung kích của kiếm khí mà bất ngờ chuyển hướng vài lần, vẽ ra một đường quỹ tích quanh co màu vàng, tránh né công kích của đầu lâu.

“Ầm…ầm…ầm!”

Hắn phá tan tấm chắn không khí, nhanh chóng rơi xuống bên dưới vách núi đen kịt, thầm nghĩ:

“Không ổn, trúng bẫy của tên tiểu tử này rồi!”

Tiếng rít chói tai như hình với bóng, đại sư huynh nhìn quanh, hai chiếc đầu lâu đuổi theo ở hai bên trái phải, máu nóng tuôn ra trong hốc mắt, hàm răng va vào nhau “lộc cộc”, dường như không thể chờ đợi được muốn xé rách máu thịt của hắn.
Nhìn từ đằng xa thì chỉ thấy một đường màu vàng và hai đường màu đỏ trực tiếp rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Quỹ tích của đường màu vàng cực kỳ lay động không cố định, mà hai đường màu đỏ lại liên tục vờn quanh, khóa kín phạm vi thoát thân của đường màu vàng.

Lúc này, hai đường màu đỏ mãnh liệt lao vào quỹ tích đường màu vàng.

Hai chiếc đầu lâu nhào lên cắn đại sư huynh, đại sư huynh hừ nhẹ một tiếng:

“Trò mèo!”

Bình Luận (0)
Comment