Chương 377: Thế Đánh Gọng Kìm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 377: Thế Đánh Gọng Kìm
Cùng lúc đó hai tay chụm lại giương ra phía ngoài, hai chiếc mỏ gà màu vàng hung ác mổ lên trán đầu lâu.
Hai tiếng “thùng thùng” vang lên, nó đã mổ bay hai chiếc đầu lâu, nhưng vào giây phút sống còn, đầu lâu lại mở ra miệng rộng, có hai bóng người hiện lên trong đống lửa cháy hừng hực.
Một người cao lớn còn một người nhỏ xinh, đó chính là Lý Thanh Sơn và Tiểu An, họ cùng nhảy ra khỏi đầu lâu, tay Lý Thanh Sơn cầm Thảo Tự Kiếm thư, tay Tiểu An nắm một đoạn xương sườn trắng loáng coi như là kiếm.
Vô Thất Kiếm Khí và Kinh Hồng Nhất Kiếm của Tiểu An được phóng ra cùng lúc, hai cỗ kiếm thế dung hòa làm một một cách kỳ diệu, không chút sơ hở nào, đan dệt thành một chiếc thiên la địa võng và đánh về phía đại sư huynh.
Đại sư huynh cảm giác như toàn bộ thế giới đều bị kiếm khí đan xen này xe rách tách rời, cuối cùng lần đầu tiên con ngươi hắn lộ ra vẻ sợ hãi kinh hoàng, vội đưa tay sờ về túi Bách Bảo ở bên hông.
Động tác này vốn cực kỳ nhanh, nhưng khi so sánh với tốc độ của kiếm khí thì vẫn cực kỳ chậm chạp trì trệ. Chưa bao giờ hắn nghĩ đến việc đối phó với một Luyện Khí sĩ tầng thứ tư mà còn cần lãng phí linh phù linh thạch, vì thế nên hoàn toàn không chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
“Ta là thiên tài, chưởng môn tương lai của Kê Đô sơn, tiền đồ vô lượng, không thể chết ở đây được!”
Trong lòng đại sư huynh lóe lên suy nghĩ này.
Kiếm khí lóe lên một cái rồi biến mất, đại sư huynh cúi đầu nhìn chính mình, cười ha hả:
“Ta chưa chết, ta không biết…”
Lời nói im bặt, cằm rớt xuống lộ ra rất nhiều vết máu chằng chịt, loang lổ khắp nơi.
Một tiếng nổ “oành” nho nhỏ vang lên, một màn mưa máu nổ tung giữa không trung, phần vụn của thi thể rơi xuống từ trên bầu trời, còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị ngọn lửa đốt sạch.
Kim Kê Linh mất đi sự điều khiển biến trở về hình dáng ban đầu, trôi nổi theo gió.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An cùng hạ xuống đất, Tiểu An bắt được Kim Kê Linh, còn Lý Thanh Sơn thì mở bàn tay ra, trong đó có một chiếc túi Bách Bảo.
Hai người nhìn nhau rồi nở nụ cười, một cảm giác hiểu ngầm khó có thể diễn tả thành lời dâng lên trong lòng.
Đầu ngón tay Lý Thanh Sơn kẹp một tấm linh phù, giờ lại nhét nó trở lại trong đai lưng, đó chính là linh phù cực phẩm mà hắn lấy được từ chỗ Tây Môn bà bà. Hắn cũng không biết tác dụng của nó ra sao, hắn đã thử dò xét trong Vạn Tượng thư dựa trên quỹ tích được in trên tấm phù, nhưng hoàn toàn không tìm được thông tin phù hợp, còn ghi chép về linh phù trung hạ phẩm thì rất đầy đủ.
Hiển nhiên Vạn Tượng thư không thể ghi chép lại loại linh phù cực phẩm quý giá nhường này, có điều mua quyển sách này cũng không lãng phí, dựa trên việc xem xét hình thức của các linh phù khác, Tiểu An đoán rằng tấm linh phù này chắc là một tấm linh phù thuộc tính “hỏa” có tính công kích.
Lực sát thương của hỏa trong ngũ hành được cho là loại tốt nhất, uy lực của linh phù cực phẩm thì càng chẳng cần nhiều lời.
Dự định của Lý Thanh Sơn là, nếu như hắn và Tiểu An kết hợp mà vẫn chưa thể gϊếŧ được đại sư huynh thì sẽ lập tức dùng tấm linh phù cực phẩm này, thực hiện tuyệt sát. Nếu như thất bại nữa, hắn sẽ liều mạng hóa thân thành yêu ma, mặc kệ việc để lại dấu vết yêu khí thì cũng phải gϊếŧ chết đại sư huynh.
Chưa bắt đầu trận chiến, hắn đã nắm chắc phần thắng từ lâu.
“Người phía sau đuổi tới rồi.”
Tiểu An vươn lưỡi liếʍ môi, độ ngon của huyết nhục Luyện Khí sĩ tầng thứ chín là thứ còn lâu phàm nhân mới sánh được.
“Đưa tất cả bọn họ lên Tây Thiên!”
Trong con ngươi Lý Thanh Sơn lóe lên tia sáng màu đỏ, ba trận đại chiến liên tiếp khiến sát ý đẫm máu của hắn bị kíɧ ŧɧíɧ hoàn toàn, cảm giác mệt mỏi đã biến mất không thấy hình bóng từ lâu, thậm chí ngay cả suy tư rối bời về cuộc giao chiến kịch liệt giữa người với trời cũng không tồn tại nữa, hắn chỉ muốn gϊếŧ chóc tiếp mà thôi.
Trước sự lựa chọn giữa sống và chết, hoàn toàn không cần tốn hơi lựa chọn làm gì, hắn phải sống sót, phải gϊếŧ sạch kẻ địch, chỉ đơn giản vậy thôi.
Thậm chí Lý Thanh Sơn và Tiểu An còn không cần trao đổi ánh mắt, chỉ nhanh chóng biến mất trong khe núi đen kịt, tạo thành thế đánh gọng kìm*, lẳng lặng chờ đợi con mồi mắc câu.
*đánh từ hai mặt.
Lý Thanh Sơn vùi thân thể vào trong tuyết, nín thở tập trung suy nghĩ.
Đợt truy đuổi thứ hai ập đến là hai tên Luyện Khí sĩ tầng thứ tám, trong điều kiện tiên quyết không thể hóa thành yêu ma thì việc đối phó cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu như hai người kia phối hợp nhịp nhàng, nói không chừng còn khó đối phó hơn tên Luyện Khí sĩ tầng thứ chín lúc nãy.
Nhất định phải đánh lén ngay từ phút đầu, gϊếŧ chết một trong hai người, sau đó còn một người thì sẽ dễ nói hơn, gϊếŧ chết đợt này thì những đợt còn lại cũng dễ đối phó rồi.