Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 378 - Chương 378: Lãng Phí Thời Gian

Chương 378: Lãng Phí Thời Gian - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 378: Lãng Phí Thời Gian


Thảo Tự Kiếm thư hoàn toàn có thể thuấn sát Luyện Khí sĩ tầng thứ sáu hoặc tầng thứ bảy, Tiểu An lấy hai hạt châu đầu lâu ra để phối hợp, dựa vào kiếm pháp được ghi chép trên Thảo Tự Kiếm thư thì chỉ cần một lần là xong.

Sự chênh lệch về thực lực đạt đến một mức nhất định, số lượng sẽ không còn ý nghĩa gì.

Hắn cũng có một trăm phần trăm tự tin về trận chiến này, nhưng chẳng biết vì sao sự bất an trong lòng hắn không chỉ không thả lỏng, mà trái lại còn càng ngày càng mãnh liệt, trái tim bất an đập liên hồi càng lúc càng nhanh.

“Không ổn, đi mau!”

Lý Thanh Sơn bật dậy khỏi đống tuyết, bắt chuyện với Tiểu An.

Sau đó lập tức chạy như điên về phía cửa động dưới lòng đất đã được chuẩn bị tốt.

Tiểu An bay đến bên cạnh Lý Thanh Sơn, kỳ quái nói:

“Sao vậy?”

Lý Thanh Sơn nói:

“Ta không biết, thế nhưng rất nguy hiểm!”

Tiểu An suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:

“Ta biết rồi, là chưởng môn Kê Đô sơn, tu sĩ Trúc Cơ!”

Lý Thanh Sơn chau mày, tu sĩ Trúc Cơ? Đúng vậy, e rằng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể mang đến cảm giác nguy hiểm và ngột ngạt lớn như vậy cho hắn. Nếu như là Luyện Khí sĩ, dù cho là Luyện Khí tầng thứ mười, hắn chỉ cần liều mạng để lộ thân phận, biến thành yêu ma thì cũng tự tin có thể mở một con đường máu, thậm chí có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Nhưng tu sĩ Trúc Cơ là cường giả cao hơn một bậc, pháp thuật mà họ phóng ra đều mang uy lực của linh phù cực phẩm, chớ nói chi là tác dụng khi sử dụng linh khí.

Cho dù Lý Thanh Sơn biến thành thân yêu ma thì cũng tuyệt đối không thể chống lại, nhưng ở trong núi tuyết này, bản thân hắn cũng vừa mới gϊếŧ chết Luyện Khí sĩ của Kê Đô sơn mà thôi, hoàn toàn không cho tên kia cơ hội cầu viện, sao có thể làm tu sĩ Trúc Cơ chú ý đến đây?

Tiểu An nhìn ra nghi hoặc của Lý Thanh Sơn, nũng nịu giải thích:

“Trong Vạn Tượng thư ghi chép rằng, thông thường đệ tử quan trọng của một môn phái đều sẽ có đèn sinh mệnh, đèn sinh mệnh nằm trong tay chưởng môn, nếu như đệ tử đột ngột chết, đèn sinh mệnh thuộc về người đó sẽ tắt, đồng thời còn chỉ rõ vị trí.”

Không cần phải nói nữa, chắc chắn các Luyện Khí sĩ tầng thứ chín trong môn phái đều là nhân vật quan trọng trong các nhân vật quan trọng.

Lý Thanh Sơn còn không biết, tên đại sư huynh kia chính là chưởng môn tương lai được quyết định nội bộ của Kê Đô sơn.



Chốc lát trước, cách đó trăm dặm, có ba ông cụ ngồi đối diện nhau trên đỉnh Thanh Đằng sơn, trao đổi về đại điển Tam Sơn hái dược.

Bọn họ chính là ba kẻ thống trị cao nhất của Tam Sơn, chưởng môn của Thanh Đằng sơn, Kê Đô sơn và Phần Khưu sơn, hợp lại thành “tam lão”.

Ông cụ Thanh Đằng làm chủ, ngồi ở thượng vị, hắn mặc một bộ áo xanh, râu ria đầy mặt uốn lượn buông xuống, gần như chỉ còn dư lại một đôi mắt sáng.

Bên tay trái ông cụ Thanh Đằng là một ông lão áo xám, hai mắt trắng dã, vẻ mặt không cảm xúc, hình như sắc mặt cũng là một màu xám, toàn thân toát ra khí tức của xác chết, thỉnh thoảng con ngươi mới chuyển động, nhưng không thấy chút sức sống nào.

E rằng người bình thường nhìn thấy sẽ cho rằng đây là một cái thi thể, ngay cả khi ánh mắt kia chuyển động cũng bị coi như là xác chết vùng dậy, đó chính là Cô Phần lão nhân – trưởng môn của Phân Khưu sơn.

Bên tay phải ông cụ Thanh Đằng là một ông lão mặc hoa phục màu vàng, tất nhiên chính là Kim Kê lão nhân – trưởng môn của Kê Đô sơn, họa tiết được thêu trên bộ đồ của hắn không phải là lông gà, rõ ràng là một chiếc đầu gà màu vàng, màu gà như lửa, mỏ gà như đao.
Trên người ông lão này có một loại phấn trấn dâng trào khác hẳn hai ông cụ kia, lúc nào bộ ngực kia cũng phồng căng rồi ngẩng cao lên, tựa như một con gà trống đón ánh mặt trời lúc sáng sớm, chỉ là khó tránh khỏi trông hơi có vẻ không coi ai ra gì.



Trên mặt bàn trước mặt ba người có đặt một tấm bản đồ, nó còn đang phát sáng. Ở trên không trung ngưng tụ thành một hình chiếu 3D, chính là một bộ địa đạo phương thốn đồ, còn lớn hơn tấm của Lý Thanh Sơn rất nhiều.

Tấm địa đạo phương thốn đồ này chính là do đệ tử ba núi dùng nhiều năm trời vẽ từng khu vực, từng khu vực ra được, mất đi vô số tính mạng mới có thể xác định ra được khu vực tương đối an toàn, đúng là lãnh địa của Mã Lục!

Kim Kê lão nhân dùng cánh tay khô khốc như chân gà chỉ vào một góc bản đồ:
“Đệ tử núi Kê Đô chúng ta phải vào động từ nơi này.”

Đây là con đường nhỏ an toàn nhất, ven đường có mấy khu linh địa có mọc linh thảo, giá trị cũng cực cao.

Thanh Đằng lão nhân nhìn một lúc lâu, từ từ lắc đầu nói:

“Không được.”

“Đúng vậy.”

Cô Phần lão nhân cũng nhanh chóng gật đầu, sau đó lại quay trở về trạng thái nửa chết nửa sống.

Kim Kê lão nhân mất kiên nhẫn đứng dậy:

“Lão phu phiền cái nết của các ngươi lắm rồi, các ngươi không thể nhanh lên chút sao, đồng ý cũng được, không đồng ý cũng thế, mau chóng lập ra một kế hoạch đi, lần nào cũng lãng phí thời gian như thế này!”

Bình Luận (0)
Comment