Chương 408: Lại Có Người Ra Ngoài! - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 408: Lại Có Người Ra Ngoài!
Tiếng chấn động càng lúc càng kịch liệt, hắn ta đã tham dự rất nhiều lần đại điển hái thuốc như thế này, biết dưới lòng đất thường hay có động đất cho nên cũng không để tâm đến.
Đột nhiên có một vệt sáng xanh xẹt qua bên người hắn ta, hắn ta chỉ loáng thoáng nhìn thấy đó là một tu sĩ mặc trang phục người hầu của núi Thanh Đằng, tên kia để lại một hương cực kỳ quái lạ, hắn không kịp suy nghĩ kỹ hay suy đoán gì, phịch, một bóng dáng lớn đã đánh mạnh vào trên người hắn ta.
…
Cú va chạm này còn mạnh hơn lúc hắn ta đập vào tường băng không biết bao nhiêu lần, toàn bộ xương cốt trên người hắn ta không có bao nhiêu cây còn hoàn chỉnh, chỉ dựa vào một luồng chân khí để treo mạng, gió rít gào thét bên tai, bóng dáng to lớn kia hất văng hắn ta ra sau, lại phát hiện bản thân đã bị lôi về hang động kia, nhìn thấy quái vật xương khô và cương giáp thi mà hắn ta đã tốn rất nhiều tâm huyết mới luyện chế ra được đang đứng bên cạnh nó.
“CMN...”
Nói xong ba chữ này, một luồn khí màu hồng phấn đã cắn nuốt lấy hắn, mất đi chút ý thức cuối cùng.
Từng đốt từng đốt trên cơ thể đều nhuộm màu hồng phấn xinh đẹp, hai bên cơ thể không biết có bao nhiêu chân, đang nhanh chóng đong đưa theo quy luật, kéo theo tốc độ kinh khủng, chỉ loáng thoáng nhìn thấy được một vệt sáng màu hồng phấn kéo dài, giống như một cái tàu điện ngầm chạy ầm ầm qua, kéo theo gió to thổi bay quần áo, đây là lần đầu tiên Lý Thanh Sơn nhìn thấy nguyên hình của Mã Lục, nhưng thứ hắn nhìn thấy không chỉ là hình thái, mà còn là một con sông đầy yêu khí cuộn trào.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Thanh Sơn cảm nhận được sâu sắc sự mạnh mẽ của Mã Lục, ngày thường, cái tên chỉ biết ăn no rồi ngủ, không có bất cứ uy nghiêm nào kia, thật ra lại là một con yêu tướng chính hiệu, hơn nữa còn là kẻ mạnh trong đám yêu tướng.
Tất cả những Luyện Khí sĩ còn lại đều nín thở, trừng to đôi mắt vô thần nhìn cảnh này, nếu nói tất cả những gì từng trải qua là một cơn ác mộng thì cảm giác hiện tại giống như là có thứ gì đó càng khủng khϊếp xông vào trong ác mông, làm tư duy của bọn họ lập tức gián đoán, bị yêu khí đánh sâu vào, trực tiếp ngất đi.
Mã Lục đột nhiên rời đi, Lý Thanh Sơn và Tiểu An nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy một bóng xanh, có thể nhẹ nhàng bỏ chạy dưới sự truy đuổi của Mã Lục, không lẽ là...
“Không xong!”
Lý Thanh Sơn thay đổi sắc mặt, lại chạy lên cao nữa thì chính là mặt đất, ở nơi đó, Mã Lục sẽ không còn sự bảo vệ của minh ước, trở thành con mồi mà tất cả các tu sĩ đều có thể tùy ý săn gϊếŧ, mà hiện tai đang có ba tu sĩ Trúc Cơ đang chờ ở bên trên. Cộng thêm cái bóng xanh không biết rõ thực lực mạnh yếu kia, từ những thứ này, hắn cảm nhận được mùi âm mưu.
...
Dư Tử Kiếm té ngã trên nền tuyêt đọng, ánh mắt trời chói chang làm nàng không mở nổi mắt, ánh sáng từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy nàng, làm nàng cảm thấy choáng váng.
Trong mơ hồi, nghe có người chạy đến la to:
“Lại có người ra ngoài!”
Nàng từ từ mở mắt, chỉ thấy mười mấy tên Luyện Khí sĩ đang ngã ở cách đó không xa, người dính đầy máu, có người mặt mày chết lặng, có người đang khóc.
Bọn họ đều là tán tu, vì không thể lựa chọn những con đường tốt nhất, linh địa tốt nhất như đệ tử của ba ngọn núi, ngược lại nhờ họa được phúc, tránh được mấy cái bẫy trí mạng, nhưng cũng phải vượt qua vô số nguy hiểm mới chạy thoát, sống sót sau tai nạn.
Nàng còn chưa kịp nhìn rõ mặt những người này, ba bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, chặn ánh nắng mặt trời.
Tam sơn lão nhân vội vàng hỏi:
“Bên dưới sao rồi?”
Dư Tử Kiếm mờ mịt ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy vẻ mặt của ba người bọn họ đều giống hệt như mặt của các Luyện Khí sĩ may mắn còn sống sót, toàn là vẻ xám xịt suy bại.
Khóe miệng Cô Phần lão nhân liên tục run rẩy, Kim Kê lão nhân trừng to đôi mắt đầy tơ máu, mà Thanh Đằng lão nhân luôn có vẻ trầm ổn cũng mất đi sự bình tĩnh vốn có.
Nếu nói những đệ tử của ba ngọn núi chết đi lúc đầu đã làm trong lòng bọn họ nhỏ máu, vậy thì sau đó thật sự chẳng khác nào máu chảy như suối, không thể nào ngăn lại được.
Những điểm sáng trên địa đạo phương thốn đồ giống như những tia lửa văng ra ngoài, tắt dần đi trên diện rộng, Kim Kê lão nhân đã mấy lần muốn xông vào dưới lòng đất nhưng đều bị Thanh Đằng lão nhân và Cô Phần lão nhân cản lại, Hoa Thừa Tán đứng ở cách đó không xa, bọn họ không thể phá hủy minh ước ở trước mặt người này được.
Đến cuối cùng, đã không còn lại bao nhiêu đốm sáng, dựa vào lời kể của những tán tu đã chạy ra được, cuối cùng bọn họ mới biết đại điển hái thuốc kỳ này đã rơi vào bẫy của đám yêu ma.