Chương 409: Nguyên Hình Của Yêu Tướng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 409: Nguyên Hình Của Yêu Tướng
Tuy rằng bọn họ dựa vào tu dưỡng nhiều năm, vẫn còn miễn cưỡng duy trì được vẻ bề ngoài, nhưng mặt ai cũng xám như trò tàn, chỉ có Cô Phần lão nhân là không có thay đổi quá nhiều, nhưng mà trong lòng cũng suy nghĩ giống nhau:
“Xong rồi, xong hết rồi.”
Dư Tử Kiếm đang không biết phải trả lời như thế nào, Hoa Thừa Lộ đã xông lên, ôm chặt lấy nàng:
“Tử Kiếm, ngươi không sao, tốt quá, làm ta lo lắng gần chết.”
“Thừa Lộ, ặc, ta không sao.”
Dư Tử Kiếm lướt mắt qua đầu vai nàng, nhìn thấy Hoa Thừa Tán đang đứng khoanh tay cách đó không xa, nhưng mà nụ cười thường thấy trên mặt đã biến mất tăm.
Trong lòng Hoa Thừa Tán biết rất rõ, đại điển hái thuốc lần này đã chứt đứt toàn bộ đường sống của ba núi. Một môn phái không phải chỉ cần một chưởng môn là Trúc Cơ thôi là đủ, còn cần phải có một lượng lớn đệ tử, xử lý chuyện trong môn phái, kế thừa truyền thừa đạo thống, từ đệ tử ngoại môn yếu kém nhất đến đại sư huynh mạnh nhất, mỗi một phân đoạn đều không thể thiếu.
Mà hiện tại, ba ngọn núi đã thiệt hại ít nhất chín mươi phần trăm đệ tử, giống như một cây lớn bị chặt đứt rễ, tuy rằng mặt ngoài vẫn còn sừng sững, nhưng đã cách cái chết không còn xa.
Trong lòng hắn có chút chua xót, hắn muốn đi ngăn cản người đi gϊếŧ yêu, nhưng yêu lại cũng đang âm thầm tính toán, nắm chặt cơ hội cho con người một đòn trí mạng. Hắn thậm chí còn nghi ngờ yêu tướng thống trị khu vực này hoàn toàn không phải dạng ngu ngốc như trong hồ sơ đã ghi lại, mà là một người, không đúng, một yêu đại trí giả ngu, các lần đại điển hái thuốc trước kia đều là mồi nhử mà tên yêu tướng kia cố ý thả ra.
Đây thật đúng là “người muốn hại hổ, hổ muốn cắn người”, thời đại Chư Vương Chi Minh đã đi xa, những trật tự và pháp luật mà pháp gia muốn giữ gìn kia, rốt cuộc còn có thể kiên trì được bao lâu?
Lúc này, cơn chấn động dưới lòng đất càng lúc càng trở nên kịch liệt, Hoa Thừa Tán nhìn cửa động tối om, nhíu mày, hình như không giống như động đất lắm thì phải?
Lại nhìn tam sơn lão nhân, họ đã buông Dư Tử Kiếm ra, cùng nhau nhìn về phía cửa động, cuối cùng cũng không thèm che giấu biểu tình nữa, nét mặt pha trộn giữa cơn giận dữ và sung sướиɠ, giống như điên cuồng.
Một luồng yêu khí khủng bố từ dưới lòng đất xông thẳng lên, giống như một cơn sóng thần.
Không xong!
Hoa Thừa Tán thay đổi sắc mặt, lắc mình chạy đến bên cạnh Hoa Thừa Lộ và Dư Tử Kiếm, túm lấy vai các nàng, vận dụng chân khí toàn thân, nhảy ra khỏi hố trời.
Hố trời sâu hơn mươi trường, nhưng hắn dựa vào cơn gió giữa không trung, cơ thể liên tục bay lên cao, chỉ trong nháy mắt đã nhảy đến bên trên hố trời, một vệt sáng xanh còn nhanh hơn hắn gấp mười lần xẹt qua bên người hắn, biến mất ở phía chân trời, trong lúc bị Mã Lục truy đuổi nhưng vẫn kềm chế tốc độ.
Nó cũng giống như một bóng đèn sáng lên trong đầu Hoa Thừa Tán, làm hắn lập tức hiểu ra đầu đuôi mọi việc, nhiệm vụ của hắn cuối cùng vẫn thất bại, Phó Thanh Khâm không chỉ im hơi lặng tiếng đã đánh bại tam sơn lão nhân, còn dụ được yêu tướng từ dưới nền đất ra.
Một luồng yêu khí mạnh mẽ phóng lên cao, một con sâu ngàn chân dài đến mấy chục trượng từ dưới đất xuyên ra, để lộ cả cơ thể giữa ban ngày ban mắt, ngửa đầu lên trời phát ra tiếng rít sắc nhọn.
Bóng dáng to lớn, che khuất cả bầu trời, đám Luyện Khí sĩ vừa mới sống sót sau tai nạn lập tức mặt mày trắng bệch, tam sơn lão nhân cũng đề cao cảnh giác.
“Đó...đó là cái gì?”
Hoa Thừa Lộ run giọng hỏi, cho dù là đứng từ trên cao như thế này nhìn xuống thì hình thể hung ác, màu sắc yêu diễm kia vẫn làm cho lòng người rét run.
“Nguyên hình của yêu tướng.”
Hoa Thừa Tán an ủi sờ đầu Hoa Thừa Lộ, ở thời đại này, có rất ít con người nhìn thấy nguyên hình của yêu tướng, chỉ hi vọng sau này cũng sẽ không có nhiều thêm.
Đột nhiên nhìn thấy Dư Tử Kiếm đang nhìn chằm chằm xuống phía dưới, khó hiểu hỏi:
“Ngươi không sợ sao?”
Dư Tử Kiếm lại giống như bị hớp hồn, mắt điếc tai ngơ, nắm chặt lấy chuôi kiếm.
“Yêu nghiệt mau chịu chết!”
Thanh Đằng lão nhân gầm lên tiếng hét đầy thù hận từ tận đáy lòng, hai tay kết ấn, giống như hoa sen nở rộ, nghe theo sự điều khiển.
Đột nhiên chỉ tay xuống dưới nền đất, mấy sợi dây leo đột ngột từ dưới đất mọc lên, mỗi một sợi còn thô to hơn cả lu nước, quấn quanh người Mã Lục, siết chặt. Trên dây leo lại mọc ra dây leo, mỗi một sợi đều to cỡ thùng nước, quấn chặt ngàn chân của hắn.
Mã Lục lập tức không thể nhúc nhích, cho dù có một đống sức mạnh khủng khϊếp thì cũng không thể bộc lộ ra chút nào, lại rít vang, cơ thể tỏa ra làn khí màu hồng phấn.
Dây leo xanh biếc quấn quanh người hắn lập tức mục nát khô héo, luồng khí màu hồng phấn tràn ngập toàn bộ hố trời, những tên Luyện Khí sĩ may mắn còn sót lại đã chộp lấy cơ hội, bắt đầu nhảy lên trên hố trời, nhưng lại không có tốc độ như Hoa Thừa Tán, nhìn thấy sắp sửa đến gần đỉnh hố trời, luồng khí màu hồng phấn đã bốc lên đến.