Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 410 - Chương 410: Chiến Đấu

Chương 410: Chiến Đấu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 410: Chiến Đấu


Lập tức điên cuồng lấy tất cả linh phù hộ thể, thi triển toàn bộ pháp thuật hộ thân, nhưng chỉ cảm thấy hai mắt đen kịt, cơ thể cứng còng, lại không thể dùng ra chút sức lực nào, không điều động được chút chân khí nào, rơi thẳng xuống dưới đáy hố trời, rơi xuống dưới đất cũng chỉ còn lại túi bách bảo không dễ dàng bị ăn mòn, từ từ lún xuống đất.

Thì ra đến cả đất đá trên nũi đều bị độc khí ăn mòn làm mềm đi, phát ra tiếng xèo xèo, bốc lên từng luồng khói trắng, độc tính cực kỳ mạnh mẽ, làm người ta nhìn thấy mà sợ hãi.

Hoa Thừa Tán vốn đang bay ở trên thiên hố, nhìn thấy tình hình này, vội vàng bay nghiêng sang một bên, lại nhìn xuống phía dưới, thiên hố giống như một ngọn núi lửa đang phun trào, làn khói xám trắng hỗn loạn khí độc hồng phấn, tạo thành mộ đầu rồng bằng khói, nối liên giữa đấy trời, ở cách xa trăm dặm cũng vẫn có thể nhìn thấy được.

Trong lòng chấn động, đây là sức mạnh của yêu tướng!

Nhưng Mã Lục còn chưa kịp tránh thoát đã có càng nhiều dây leo quấn lên, chỉ còn lại tam sơn lão nhân đứng sừng sững không ngã, thi triển ra pháp thuật hộ thể, nhưng cũng đang liên tục bị độc khí màu hồng phấn ăn mòn.

Mà chân khí của ba người lại đang hợp lại làm một cũng không sánh bằng yêu khí của Mã Lục, nếu muốn dựa vào đánh lâu dài để thắng lợi thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Thanh Đằng lão nhân quát:

“Hai vị đạo hữu, còn không mau ra tay!”

Không chờ ông nói, một con kim kê đã bay lên trời, tỏa ra ánh sáng vạn trượng, giao hòa với vầng thái dương trên bầu trời, càng thêm chói lóa, gáy vang, chân gà đạp lêи đỉиɦ đầu Mã Lục, mổ xuống thật mạnh.

Cùng lúc đó, một bóng người được bọc trong làn khói đen cuồn cuộn, xuyên qua khí độc màu hồng phấn, vươn tay chộp về phía phần bụng yếu ớt nhất của Mã Lục.

“Keng”, tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên, quanh quẩn vài lần bên trong hố trời, xuyên thẳng tầng mây.

Mã Lục phát ra tiếng rít đầy đau đớn, thân hình khổng lồ vặn vẹo kịch liệt, càng toát ra nhiều khí độc màu hồng phấn hơn, tuy rằng dựa vào phần giáp trụ kiên cố nên không nhìn thấy vết thương, nhưng lại có cảm giác như bị một cái dùi đâm thẳng vào đầu.

Sau đó, một tiếng “đùng” thật lớn vang lên, bóng người kia đã đấm mạnh vào giáp trụ ở bụng Mã Lục, để lại một vết sâu, chỉ thấy bên trong khói đen cuồn cuộn kia lại lộ ra bóng dáng giống như tướng quân, áo giáp bằng đồng thau rách bươm bao phủ lấy toàn thân, đến cả mặt cũng được giấu bên trong mũ giáp, chỉ để lộ ra một đôi mắt khát mau, không ngờ cũng là một bộ cương thi. Nhưng lại không vô hồn giống như những cương thi bình thường, mà giống như có trí tuệ và linh tính.



Mã Lục ngước lên, sắc bén hơn hẳn, gào thét phá không. Trường thương đâm đến, con cương thi kia né qua cực kỳ nhạy bén, không khác người sống là bao.

Cô Phần lão nhân lạnh mặt đứng cách đó không xa. Luyện Thi Thuật đã đến đẳng cấp này, thứ được luyện ra không còn là một con rối vô tri nữa, hắn không cần phải phí tâm thao túng.

Hắn phải đào vô số ngôi mộ mới đào được một thi thể của đồ đệ nhà binh thời cổ trong khu mộ của một vị tướng quân. Khi đó thi thể đã sắp đông cứng, hắn hao tốn cực kỳ nhiều tâm sức để áp chế ý thức nguyên sơ của nó mới luyện ra được một con Cổ Đồng Thi Tương.

Chẳng những có thể chống nước, tránh lửa, đao thương bất nhập mà còn giữ được ý thức chiến đấu của nó khi còn sống, thay thế được một tu sĩ cấp Trúc Cơ. Khi đấu pháp với người khác, chỉ cần gọi nó ra là tương đương với lấy hai địch một.
Cổ Đồng Thi Tương đấm một phát chưa hiệu quả thì lại đấm thêm phát nữa. Bôm bốp bôm bốp, tiếng vang như tiếng sấm rền. Giáp bụng nứt ra, rơi xuống, máu chảy ồ ồ.

Mã Lục bị đau giãy dụa liên tục, bỗng tránh thoát khỏi sự trói buộc của Thanh Đằng, bắt về đỉnh đầu Kim Kê.

Kim Kê vẫy đôi cánh, đang định bay lên không trung thì chợt thấy phía sau bị giữ chặt. Mã Lục nắm chặt lông đuôi Kim Kê, cúi đầu quăng về phía vách đá.

Sức mạnh quá lớn khiến người ta khó lòng chống cự, Kim Kê lão nhân hoảng sợ. Tên yêu tướng này lại có sức mạnh lớn như thế sao? Cảm thấy hối hận, tráng sĩ chặt tay, từng mảnh lông vũ màu vàng bay từ không trung xuống. Kim Kê bay lên không, xoay quanh hố trời, lông đuôi đã bị rụng hơn phân nửa, sắp thành một con gà trọc đuôi.

Kim Kê lão nhân kêu lên:
"Thanh Đằng, pháp thuật của ngươi vô tích sự như thế từ bao giờ vậy? Ngươi muốn hại chết ta sao?"

"Ngươi đừng có mà đứng đó chống nạnh chỉ trỏ, nói mồm không, sức mạnh của tên yêu nghiệp này quá lớn, ta cũng không thể cầm cự đucợ quá lâu đâu. Các ngươi mau gϊếŧ chết hắn đi!"

Thanh Đằng lão nhân cắn răn, rít được một câu qua kẽ răng. Sắc mặt hắn đỏ lên. Hắn dùng toàn bộ linh lực để đấu sức với Mã Lực, tiếp nhận áp lực nặng nề nhất.

Bình Luận (0)
Comment