Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 411 - Chương 411: Nhưng Đã Quá Muộn

Chương 411: Nhưng Đã Quá Muộn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 411: Nhưng Đã Quá Muộn


Kim Kê vòng quanh cột khói để bay lên. Đi lên không trung, bắn ra ánh sáng vàng kim óng ánh, không ngừng tích tụ ánh sáng mặt trời vàng ruộm, hình dáng con gà vàng dần trở nên mơ hồ, như thể bầy trời có thê một mặt trời nữa.

Bản năng Mã Lục cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt, cúi đầu phun ra một ngụm nọc độc màu hồng phấn về phía Cổ Đồng Thi Tương. Cổ Đồng Thi Tương cũng không dám đứng đó đỡ luôn, tránh xa khỏi mười trượng, mặt đất phía trước bị nọc độc ăn mòn thành một cái hố to.

Dây leo chính bị nhiễm nọc độc, nháy mắt đã bị ăn mòn hơn phân nửa. Mã Lục gồng toàn bộ sức mạnh toàn thân, Thiên Túc Đồng đồng thời hướng về phía trước, chuẩn bị thoát khỏi vòng vây.

"Mộc sinh thảo trường, không ngừng sinh sôi!"

Thanh Đằng lão nhân hét lớn một tiếng, trên người phát ra ánh sáng xanh lục chói mắt. Râu tóc, làn da của hắn đều được ánh sáng chiếu một màu xanh lục, như thể hắn đã không còn là con người nữa, mà được chạm khắc từ dây leo, hòa Kim Kê lão nhân, chiếu rọi lẫn nhau. Dây leo sinh trưởng tốt, sinh ra từ mặt đất, vách rúi rạn, bọc siết lấy Mã Lục thành một chiếc kén lớn.

"Đằng khô thụ lão, khô vinh biến hóa!"

Tất cả dây leo lập tức bị rút cạn nước, trở nên khô héo, như những dây leo khô sinh trưởng không biết bao nhiêu năm ở trong rừng sâu núi thẳm, vách đá cheo leo, cho dù có bị đao kiếm chém cũng không để lại chút vết tích nào.

Tốc độ bị khí độc ăn mòn cũng lập tức giảm đi rất nhiều. Mã Lục bị khó chết trong l*иg giam dây leo khô này.

Lúc bấy giờ, một tiếng hót vang vọng khắp nơi, mặt trời tỏa ánh vàng, từ không trung vọng xuống.

Kim Kê khép đôi cánh lại, mỏ gà phía trước, lông đuôi phía sau, lê chùm lông đuôi rực lửa thật dài, bay thẳng về phía Mã Lục đang nằm yên không thể nhúc nhích.

Cổ Đằng Thi Tương trở lại chỗ Cô Phần lão nhân. Ngẩng đầu trông thấy màn này, trong lòng hắn cũng cảm thấy dao động. Đối đầu trực tiếp với Kim Kê lão nhân hay Thanh Đằng lão nhân hắn đều không sợ, nhưng hai người cùng hợp sức thì cho dù hắn có chiêu kia, cũng sẽ chết chắc.

Dù Tam Sơn đều bị thiệt hại nghiêm trọng, nhưng chuyện đó đối với hắn đã là hậu quả nhẹ nhất rồi. Trừ lòng như xác sống, đoạn tuyệt tình nghĩa, bây giờ suy nghĩ của hắn cũng như Đại sư huynh của núi Phần Khâu giống nhau đến đáng sợ. Nếu như có thể luyện xác của yêu tướng thành thi yêu thì thực lực của hắn chắc chắn sẽ tăng trưởng cực hạn, áp đảo hai lão Kim Kê và Thanh Đằng, từ đó gộp Tam Sơn thành một, cũng không phải là không thể.

Hoa Thừa Tán thở than một tiếng, có thể chuẩn bị về để báo cáo lên trên rồi. Cái chết của một yêu tướng, không thông báo sẽ gây nên sóng gió thế nào, chỉ sợ ngay cả Vương Phác Thực còn không thể chịu nổi, chỉ có thể để nàng đến trước.

Lúc này, một luồng yêu khí khác phóng lên tận trời, ánh mắt Hoa Thừa Tán chợt thay đổi. Lúc này lại còn có yêu quái dám ra đây. Nàng ta nheo mắt lại, ánh mắt xuyên qua làn sương khói che mờ, nhưng không thấy dáng vẻ của yêu quái.

Thanh Đằng lão nhân và Cô Phần lão nhân cảm thấy dưới chân mình có rung chấn mãnh liệt, sự rung chuyển này chắc chắn không phải do động đất bình thường, trong đó ẩn chứa một sức mạnh mãnh liệt dến rung động lòng người, đồng thời vυ"t lên, chỉ thấy nơi đáy hố trời xuất hiện một vết rạn lớn, vết rạn này nhanh chóng tràn lan vách núi.

Dây leo vốn phải cắm rễ trong lòng đất cũng dao động theo, nhưng đã quá muộn.

Ầm!

Kim Kê rơi xuống, một tiếng vang thật to. Trong hố trời bắn ra mấy chục nghìn tia sáng vàng, đá núi đổ sụp xuống ầm ầm, như một trận sấm to, tràn ngập bụi mù màu vàng, pha với khí độc màu hồng phấn. Hố trời được ánh sáng vàng chiếu rọi như trở thành một chiếc nồi lớn đang sôi trào kịch liệt.

Ánh sáng vàng sáng chói khiến Hoa Thừa Tán cũng không thấy rõ sự biến đổi trong hố trời, nhưng mà, yêu khí của tên yêu tướng kia cũng không hề biến mất. Kim Kê lão nhân không đánh trúng hắn.
Trong bụi mù mơ mơ hồ hồ hiện ra một bóng người cao lớn khác.

Lý Thanh Sơn để lệ hoàn toàn hình thái yêu ma, thân hắn đã cao hơn bốn trượng, miệng to còn đang thở hồng hộc. Mã Lục nằm phía sau hắn cuối cùng cũng vùng thoát khỏi dây leo, tự do trở lại.

Hố trời vốn tròn trịa cũng bị xét ra thành lỗ nứt lớn. Có thể thấy, nếu trung chiêu này sẽ có kết cục gì. Cũng may là Kim Kê lão nhân cũng không thể hoàn toàn khống chế được chiêu thức ấy.

Lúc Lý Thanh Sơn và Tiểu An đuổi đến đã cảm thấy ba người ở cấp bậc tu sĩ Trúc Cơ, linh lực toàn thân đều được khai triển hết để vây công Mã Lục. Ai cũng mạnh hơn hắn, nhưng hắn chắc chắn sẽ không đứng yên, thấy chết không cứu với bạn mình. Hắn lập tức không màng sống chết, muốn lao ra hỗ trợ, tiếp sức cho Mã Lục nhưng bị Tiểu An, khuyên hắn không nên quá vội vàng.
Bình Luận (0)
Comment