Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 412 - Chương 412: Nổi Giận

Chương 412: Nổi Giận - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 412: Nổi Giận


Sau khi Lý Thanh Sơn tỉnh táo lại, thì chỉ biết nín thở mà đợi, xem có thể có cơ hội nào tốt để làm một tu sĩ Trúc Cơ trọng thương hay không. Nhưng hắn cũng biết rõ, tỉ lệ cơ hội này xuất hiện thấp đến mức nào, nhưng vào khoảnh khắc sống chết cuối cùng trước mắt, xé toạc mặt đất, rút củi đáy nồi, cắt đứt hết gốc rễ của dây leo, sau đó nắm được đuôi của Mã Lục, kéo mạnh một phát, tránh được chiêu tuyệt sát kia của Kim Kê lão nhân.

Cái dáng dười mơ mơ hồ hồ kia khiến lòng ba tu sĩ Trúc Cơ đều rụt hết lại. Chẳng lẽ lại thêm một yêu tướng nữa đến? Tất cả đều cẩn thận di chuyển sang một bên khác của hố trời, vừa khôi phục linh khí, vừa nhìn Lý Thanh Sơn bằng đôi mắt cảnh giác.

Lý Thanh Sơn lại không để ý lắm, quay người lại đấm một phát vào đầu Mã Lục, mắng:

"Ngu ngốc! Mau tỉnh lại cho ta!"

Như thể càng chứng minh thêm suy đoán của bao lão già Tam Sơn. Nếu là yêu quái thông thường thì sao dám đánh yêu tướng, nhưng luồng yêu khí này dù có khổng lồ, nhưng hình như không phải cảm giác của yêu tướng.

Mã Lục lắc đầu, như thể đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn Lý Thanh Sơn rồi xuýt xoa, nói bằng yêu khí:

"Ngươi đã đến rồi à, đau đầu quá."

Lý Thanh Sơn cũng dùng yêu khí đáp lại:

"Có đau cũng đáng đời nhà ngươi, còn không mau hóa về hình người đi theo ta đi!"

"A!"

Mã Lục lắc mình biến hóa, lại biến mình thành một dáng vẻ trọc đầu, ngu ngu mất não, ôm bụng:

"Đau bụng nữa!"

Lý Thanh Sơn không nói nhiều, xách hắn đi rồi bịt kín hầm đất.

"Không ổn, chúng muốn chạy trốn! Mộc sinh thảo trường, sinh sôi không ngừng!"

Thanh Đằng lão nhân nói.

Lý Thanh Sơn cũng đang muốn vào trong động, bỗng thấy vô số dây leo xuyên qua nham thạch, xen lẫn như lưới, che kín cửa hanng lại, ngăn cách hắn và Mã Lục ra. Mã Lục rống giận xét mở dây leo.

Lý Thanh Sơn lại thở dài, nói:

"Mau trốn đi!"

Gió rít phía sau nổi lên, ánh sáng vàng bắn thân hình hắn lên vách đá, Linh Quy Huyền Giáp cũng tự động bay lên.

Leng keng vài tiếng, sự sắc bén có thể so với linh khí thượng phẩm Kê Trảo, chăm chăm khống chế Linh Quy Huyền Giáp. Kim Kê mở đôi cánh, vồ lấy Lý Thanh Sơn, bay lên không trung.

Kim Kê còn cúi đầu xuống, đôi mắt hoàng kim ngập lửa giận, nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn:

"Còn muốn chạy? Chạy thử xem? Bắt ngươi chịu hết!"

Mơ hồ trong đó có thể nhận ra Kim Kê lão nhân.

Hố trời dưới chân nhanh chóng thu nhỏ, mà Thanh Đằng lão nhân và Cô Phần lão nhân đều là tu sĩ Trúc Cơ, như thể có ở khoảng cách bao xa cũng cực kỳ chói mắt.

Lý Thanh Sơn lập tức nhận ra tình cảnh hiểm nghèo của mình, máu huyết cả người sôi trào nhưng tinh thần lại cực kỳ tỉnh táo. Hắn hít sâu một hơi, trả lại một tiếng gầm thét điên cuồng như hổ tru ma dại, gió lớn mang theo sóng âm, sóng âm ngập gió bão, đánh hết vào người Kim Kê.

Ánh sáng vàng kim lay động, chân gà thả lỏng, Lý Thanh Sơn rơi từ trên trời xuống, nhưng còn chưa rơi xuống đất, vô số dây leo thô to từ trên hố đã mở ra, như những cánh tay, quấn quanh Linh Quy Huyền Giáp, thành một quả bóng dây leo.

Dưới sự khống chế của tu sĩ Trúc Cơ, mặt đất bỗng chốc còn xa hơn so với bầu trời, ngăn cách khỏi nền đất thâm trầm. Lý Thanh Sơn đột nhiên không còn đường nào để trốn, dù hắn cực kỳ cao lớn, nhưng đối mặt với ba người là tu sĩ bậc Trúc Cơ, hắn lại như một đứa bẻ nhỏ, đối mặt với ba người đàn ông lực lưỡng, có vẻ cực kỳ yếu ớt.

Tam Sơn lão nhân đạp không cưỡi gió, vờn quanh dây leo.

Thanh Đằng lão nhân nói:

"Nguy rồi, đây chỉ là một tên yêu quái bình thường!"

Mặc dù dáng vẻ lực lượng cũng không hề tầm thường, nhưng xem yêu khí thì đây đúng là yêu quái thật, nhưng thứ này với mục tiêu ban đầu của họ, chênh lệch không biết bao xa.
Ba người hợp sức, có cả tâm cả sức cũng không thể gϊếŧ chết yêu tướng kia để báo thù rửa hận, mất hết cả mặt mũi, sắc mặt cũng trở nên khó coi!

"Đáng chết!"

Sắc mặt Cô Phần lão nhân không hề thay đổi, hắn đấm một phát vào Linh Quy Huyền Giáp. Ầm một tiếng, Linh quy Huyền Giáp rung mạnh một trận, nhưng lại không sứt mẻ chút nào.

Tam Sơn lão nhân đều tỏ vẻ bất ngờ, nhưng càng tức giận hơn. Kim Kê lão nhân nói:

"Đập vỡ cái mai rùa của hắn ra! Ta muốn lột da rút máu, chém hắn thành muôn mảnh để giải mối hận trong lòng ta!"

Thanh Đằng lão nhân thầm tính:

"Không chừng còn có thể dẫn yêu tướng kia ra."

Kim Kê lão nhân nói:

"Thanh Đằng nhà ngươi bớt si tâm vọng tướng. Yêu quái vốn vô tình vô nghĩa, chỉ biết giãy dụa cầu sống, đám yêu quái con là ngu xuẩn nhất, càng không biết tình nghĩa gì."
Khi nói chuyện, mỏ gà mổ mạnh lên Linh Quy Huyền Giáp, Cổ Đồng Thi tương cũng đấo một phát.

Linh Quy Huyền Giáp chấn động không thôi, cho dù có không thể phá vỡ đến mức nào, dưới sự liên hợp của ba người tu sĩ bậc Trúc Cơ, có thể chống cự được bao lâu?

"Yêu quái đúng là không có khái niêm tình nghĩa gì."

Lời Lý Thanh Sơn nói khiến Tam lão khẽ giật mình:

"Chỉ làm việc bằng tấm lòng thành thôi!"

Bình Luận (0)
Comment