Chương 430: Cãi Cọ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 430: Cãi Cọ
Trong mắt tam sơn lão nhân, đây không chỉ là ngốc, đúng là ngu không ai bằng.
Mỗi năm đều có hàng đống người nối đuôi nhau đến thỉnh cầu gia nhập Tàng Kiếm Cung, mỗi năm đều có người quỳ bên ngoài không đi, không ăn không uống để bày tỏ lòng thành khẩn, thậm chí có người còn quỳ đến chết cũng không được thu nhận.
Thanh Đằng lão nhân khuyên:
“Tử Kiếm, ngươi ở núi Thanh Đằng của ta lâu như thế, cũng coi như có chút duyên phận, lão phu vốn đang định truyền bí pháp núi Thanh Đằng cho ngươi, bồi dưỡng người làm chưởng môn tương lai. Hôm nay thành tâm thành ý khuyên ngươi, đi Tàng Kiếm Cung, cho dù là ngươi hay là người nhà của ngươi thì cũng có được rất nhiều lợi ích, nếu bỏ lỡ cơ hội này, chỉ sợ sẽ hối hận suốt đời.”
Trong lúc nói chuyện cũng đã có ba phần khách khí, bảy phần thân thiết với Dư Tử Kiếm, vốn ông thấy tư chất của Dư Tử Kiếm không tệ, nhưng làm gì nghĩ đến việc bồi dưỡng nàng làm chưởng môn Thanh Đằng, nói như thế chẳng qua chỉ vì muốn kết thiện duyên. Nhưng mà những lời này cũng không coi là nói dối, hiện tại núi Thanh Đằng môn đồ điêu tàn, gần như bị gϊếŧ sạch, nếu không phải có Phó Thanh Khâm, ông thật sự sẽ dốc lòng dạy dỗ.
Phó Thanh Khâm không nói nhiều, chỉ yên lặng nhìn Dư Tử Kiếm, trên người hắn vốn là có một loại khí thế vô cùng uy nghiêm, nếu không cũng sẽ không thể thuyết phục tam sơn lão nhân một cách dễ dàng như thế, hiếm khi lộ ra vẻ mặt khẩn thiết như thế, càng làm người ta không thể nào từ chối được.
Dư Tử Kiếm cúi đầu, vân vê góc áo, đốt ngón tay trắng bệch. Nàng thật sự không biết cách từ chối ý tốt của người khác, nàng cũng không phải không phân biệt được ai tốt ai xấu, tránh hại tìm lợi vốn là bản năng của con người, cũng không phải thật sự quá ngu dốt cố chấp, bởi vì một lời hữa mà phải nhất quyết đi bách gia kinh viện cùng Hoa Thừa Lộ.
Mà không có ai biết được ý nghĩ chân thật trong lòng nàng, bóng dáng cao lớn từng liên tục cứu vớt nàng từ trong nguy hiểm kia vẫn chưa biết được sống chết, sao nàng có thể bỏ đi như thế được. Tính toàn tương lai của chính mình, ở lại Thanh Hà Phủ, cho dù không thay đổi được gì, nhưng có lẽ còn có thể gặp lại hắn. Suy nghĩ này đã ăn sâu bén rễ trong lòng nàng.
“Ta ủng hộ ngươi!”
Cố Nhạn Ảnh vỗ vai Dư Tử Kiếm, mỉm cười nói.
Phó Thanh Khâm ngưng mắt, lần đầu tiên lộ ra vẻ không vui.
“Con đường tu hành cần để ý đến lòng mình, không thể cưỡng ép, có duyên hay không có duyên cũng không phải chỉ cần các ngươi nói là được, đúng không? Ta là Ưng Lang Vệ, bảo vệ luật pháp Đại Hạ, cho dù là Tàng Kiếm Cung thì cũng không thể cướp người trước mặt ta.
Dư Tử Kiếm vội nói:
“Không phải cướp, là ta...là ta...”
Phó Thanh Khâm nhìn nàng chăm chú, ngửa đầu thở dài nói:
“Thôi, có lẽ là duyên chưa đến, ngươi cứ ở lại nơi đây, nhưng mà ta tin chắc, một ngày nào đó trong tương lai, ngươi chắc chắn sẽ đến Tàng Kiếm Cung, làm chuyện mà ngươi nên làm.”
Lại hành lễ với Cố Nhạn Ảnh:
“Phiền Cố thống lĩnh chăm sóc, đừng để ai khác làm nàng bị thương.”
Hắn đảo mắt nhìn qua những người khác:
“Nếu việc ngày hôm nay bị lộ ra ngoài dù chỉ một ít, cũng đừng trách kiếm của ta vô tình!”
Thanh Khư kiếm ở trong vỏ kiếm rồng ngâm run lên, sát ý bao phủ khắp xung quanh
Tàng Kiếm Cung cũng không phải không có kẻ địch, có thể làm kẻ địch của Tàng Kiếm Cung thì nhất định là kẻ địch mạnh mẽ đáng sợ, nếu biết người thừa kế đời tiếp theo của Tử Tiêu Kiếm đang lưu lạc ở nơi đây, chắc chắn sẽ muốn gϊếŧ chết từ trong trứng nước.
Tam sơn lão nhân có hơi hụt hẫng, ở trong mắt Phó Thanh Khâm, ba tên tu sĩ Trúc Cơ họ còn không quan trọng bằng một cô gái trẻ, nhưng mà nếu nhìn về mặt lâu dài thì họ đúng là không quan trọng bằng cô gái trẻ này thật.
Cố Nhạn Ảnh cười lớn:
“Chuyện này ta có thể bảo đảm.”
Phó Thanh Khâm lại chắp tay, cơ thể biến thành một vệt xanh đỏ, bay thẳng về phía chân trời, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng, làm việc không hề rề ra câu giờ, cực kỳ dứt khoát.
Cố Nhạn Ảnh cũng chào tạm biết, trước khi chia tay còn nói với tam sơn lão nhân:
“Ta thấy trên mặt các ngươi đều còn chút tử khí, sau này nên cẩn thận một chút là tốt nhất.”
Sắc mặt tam sơn lão nhân đều rất khó coi, Kim Kê lão nhân cười gượng:
“Không lẽ đại nhân còn biết xem tướng sao?”
Cố Nhạn Ảnh cười nói:
“Không, ta chỉ thuận miệng nói thế, ba vị không cần để trong lòng.”
Bốn người lướt qua pháp trận trên sườn núi, gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi đến, làm quần áo bay phấp phới.
Dư Tử Kiếm và Hoa Thừa Lộ nắm đi ở phía trước, Cố Nhạn Ảnh và Hoa Thừa Tán đi theo phía sau, chỉ nghe Hoa Thừa Lộ liên tục trách mắng Dư Tử Kiếm ngu ngốc ngu xuẩn, Dư Tử Kiếm liên tục cãi cọ, nói làm gì có làm gì có.