Chương 429: Tàng Kiếm Cung - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 429: Tàng Kiếm Cung
Không hề có bất cứ vẻ tiếc nuối hay khó chịu gì.
“Thanh Đằng, Kim Kê, Cô Phần, gặp qua Cố đại nhân.”
Trong lòng tam sơn lão nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, vội bước ra hành lễ, không dám có ý định cậy già lên mặt gì cả.
Dư Tử Kiếm bật thốt lên:
“Đẹp quá!”
Hoa Thừa Lộ ngẩng đầu lên, khó chịu nghĩ, ta cũng muốn xem thử Cố Nhạn Ảnh trông như thế nào, chỉ thấy dưới ánh trăng, áo trắng đẹp hơn tuyết, tay áo đón gió, gương mặt tuyệt trần, cũng là con gái như nhau còn nhịn không được khen tặng, nhưng nếu chỉ như thế thì cũng chẳng có gì ghê gớm.
Từ nhỏ đến lớn, Hoa Thừa Lộ không biết đã gặp qua bao nhiêu người đẹp, chẳng qua cũng chỉ là mỗi người một vẻ mà thôi, nghe nói y đạo thánh thủ có thể làm người khác thay đổi gương mặt và dáng người, cho dù muốn đẹp như thế nào thì cũng có thể làm được, mà phong thái của nàng lại không ai có thể sánh bằng.
Quay đầu lại, chỉ thấy quả nhiên Hoa Thừa Tán đang ngửa đầu ngón nhìn, đột nhiên nhớ đến hắn từng nói, nếu ngươi tận mắt nhìn thấy nàng thì có lẽ sẽ hiểu được ta! Tuy rằng Hoa Thừa Lộ rất không muốn, nhưng cũng không thể không bắt đầu hiểu, cho dù nàng ta có gương mặt bình thường, hắn cũng sẽ mê muội vì nàng ta như thế!
“Tiểu Hoa, đây là muội muội của ngươi đúng không!”
Cố Nhạn Ảnh nhẹ nhàng đáp xuống, quan sát Hoa Thừa Lộ.
Trong lúc cười, giống như gió xuân phất qua mặt, Hoa Thừa Lộ cũng không thể nào ghét nổi:
“Thừa Lộ bái kiến Cố đại nhân, anh của ta cũng rất hay nhắc đến ngài.”
“Nghe danh không bằng gặp mặt đúng không!”
Cố Nhạn Ảnh trêu chọc.
Hoa Thừa Lộ hơi đỏ mặt, cúi đầu nói:
“Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.”
Hoa Thừa Tán lặng lẽ cười:
“Cũng giống nhau thôi.”
Cố Nhạn Ảnh nói:
“Ngươi là Tử Kiếm.”
“Ngài cũng biết tên của ta?”
“Ta từng nghe Tiểu Hoa nhắc đến người.”
Cố Nhạn Ảnh quan sát Dư Tử Kiếm từ trên xuống dưới, ánh mắt giống như có thể thấm nhuần vào lòng người, Dư Tử Kiếm chỉ có thể coi như có chút tư chất, chưa thể nói là thiên phú dị bẩm, nhưng Cố Nhạn Ảnh cũng không nghi ngờ sức phán đoán của Hoa Thừa Tán, nàng hiểu biết về Tàng Kiếm Cung nhiều hơn Hoa Thừa Tán rất nhiều, trực giác nhạy bén nói cho nàng biết, đứa nhỏ này chính là chủ nhân đời tiếp theo của Tử Tiêu Kiếm.
Cố Nhạn Ảnh chỉ lo nói chuyện cùng họ, ngó lơ Phó Thanh Khâm và ba lão.
Ba gương mặt già đều đỏ lên, muốn nổi giận rồi lại không dám.
Phó Thanh Khâm tự mỉm cười, buông tay, cũng không cảm thấy xấu hổ, thêm phiền phức cho người khác thì bị ngó lơ cũng là chuyện đương nhiên.
Cố Nhạn Ảnh đột nhiên quay đầu, nói với Phó Thanh Khâm:
“Ngươi còn chưa đi sao?”
“Đi ngay đây.”
“Muốn đi thì đi nhanh đi, ta nhìn thấy người cầm kiếm là lại đau đầu.”
“Ặc.”
Dư Tử Kiếm mặt mày vô tội.
“Ngoan, không nói ngươi.”
“Trước khi đến đây, cung chủ cũng nhờ ta chuyển lời đến Cố thống lĩnh, giới hạn giữa người và yêu cũng chỉ cách nhau một suy nghĩ, hi vọng Cố thống lĩnh giải quyết tốt chuyện trong tương lại, đừng xảy ra sao lầm.”
Lúc Phó Thanh Khâm nói chuyện, khí chất trên người đột nhiên thay đổi, không còn vẻ suy sút tinh thần, ánh mắt như kiếm, có vẻ đại khí nghiêm ngị, giống như không chỉ thuật lại lời nói của cung chỉ Tàng Kiếm Cung cách xa vạn dặm, mà còn mang theo cả khí thế.”
“Ngươi cũng chuyển lời giúp ta, muốn kiếm chuyền phiền phúc thì làm ơn đổi chỗ khác, Thanh Châu rất lớn, chỉ cần minh ước của Chư Vương còn chưa hủy bỏ thì ta vẫn sẽ tiếp tục giữ gìn, còn chuyện của tương lai thì tương lai lại tính.”
Cố Nhạn Ảnh không còn tươi cười, ánh mắt như ưng, đối chọi gay gắt.
Mặc dù hai người vẫn chưa vận dụng chút linh lực nào, nhưng người xung quanh đều cảm nhận được áp lực.
Phó Thanh Khâm thả lỏng gương mặt, quay trở về thái đội bình thường:
“Ta thật sự không thể bắt chước được dáng vẻ của cung chủ, ta nhất định sẽ chuyển lời thay cho Cố thống lĩnh.”
Sau đó lại nói với Dư Tử Kiếm:
“Dư cô nương, ngươi có duyên với kiếm, có đồng ý cùng ta đến Tàng Kiếm Cung tu luyện kiếm đạo không?”
Ánh mắt nghiêm túc, nói năng thành khẩn:
“Lần này ta đến đây cũng không phải vì chuyện khác, mà là vì ngươi.”
Vừa nói ra, tam sơn lão nhân đều khϊếp sợ, người có duyên với Tàng Kiếm Cung cũng không phải chỉ là tiền rớt từ trên trời xuống, mà là một cây thang mây từ trên trời rớt xuống, đến cả họ cũng đều cực kỳ hâm mộ.
Dư Tử Kiếm vốn là người có thực lực yếu nhất, không được để ý đến nhất, đột nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý, chân tay luống cuống, sắc mặt đỏ bừng:
“Xin lỗi, ta đã hứa, sẽ cùng Thừa Lộ đến bách gia kinh...Ưm!”
“Ngươi ngốc à!”
Hoa Thừa Lộ luôn ngẩn người đột nhiên phản ứng lại, che miệng nàng:
“Đó là Tàng Kiếm Cung đó!”