Chương 428: Nàng Đã Đến - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 428: Nàng Đã Đến
Hoa Thừa Tán cười nói:
“Vì sao ta phải đi? Phường thị bên dưới đã dọn dẹp, ta không có chỗ nào để đi, đang định đến Thanh Đằng ăn nhờ ở đậu vài hôm.”
“Vậy ngươi cũng không nên lại đến đây, còn dẫn theo các nàng.”
Phó Thanh Khâm nhìn về phía Dư Tử Kiếm, vốn định chờ chuyện ở đây xong lại dẫn nàng về Tàng Kiếm Cung, không ngờ lại có thay đổi. Hắn muốn tự trốn thoát đương nhiên là rất dễ dàng, nhưng nếu muốn bảo vệ thêm một Luyện Khí sĩ cấp thấp thì sẽ cực kỳ khó khăn, nhất định phải bảo nàng nhanh chóng xuống núi.
Hoa Thừa Tán vẫn luôn quan sát sắc mặt của Phó Thanh Khâm, trong lòng càng thêm tin tưởng suy đoán của bản thân, mỉm cười nói:
“Yên tâm đi, chuyện ngươi lo lắng sẽ không xảy ra.”
“Cái gì?”
“Nàng đã đến.”
Hoa Thừa Tán chỉ lên trời.
Phó Thanh Khâm ngẩng đầu, lại chỉ nhhìn thấy mây trắng, trăng sáng và sao trời, lại đã hiểu rõ ý hắn muốn nói, quận Như Ý là địa bàn của nàng, đã biết trước là chuyện sẽ không đơn giản như thế.
Nàng đi xuyên qua hang động, đột nhiên hai mắt sáng ngời, ánh trăng lâu rồi không gặp đang ở trước mắt, nàng lại không khỏi dừng chân, dưới ánh trăng, một cô gái mặc áo trắng dựa vào vách đá, yên lặng ngồi yên.
“Cố Nhạn Ảnh!”
Nàng nhíu mày.
“A La, đã lâu không gặp.”
Cố Nhạn Ảnh cười chào hỏi, nhẹ nhàng giống như sáng sớm đi ra ngoài gặp được hàng xóm nhà kế bến.
Thấy nàng nhíu mày không trả lời, nụ cười của Cố Nhạn Ảnh vẫn không thay đổi:
“Đều đã tới cửa, ngươi cũng không mời ta vào trong ngồi chơi sao? Hay là phải kính trọng gọi người là Lolth nhện chúa yêu soái mới được?”
…
“Đừng cản đường ta.”
Váy dài đỏ tươi uốn lượn bay lên, biến thành một vệt đỏ, Lolth bay thẳng ra ngoài động.
Bóng trắng chợt lóe, Cố Nhạn Ảnh cản trước mặt nàng, tóc đen phất phới:
“Xin lỗi, không được.”
Lolth lập tức thay đổi hướng, chỉ trong phút chốc đã thay đổi hướng vài trăm lần, nhưng mỗi lần đều bị bóng trắng cản lại.
Trong tích tắc, chỉ thấy một vệt đỏ liên tục di chuyển trong động, quanh co quanh quẩn liên tục, mà một vệt bóng trắng cũng gần như xuất hiện ở mỗi một chỗ trước của động cùng một lúc, tạo thành tường đồng vách sắt.
Chỉ trong nhát mắt, hai người lại quay trở về nơi xa, giống như chưa bao giờ nhúc nhích.
Lolth mở đôi môi đỏ tươi, phun ra một sợi tơ nhện, biến thành một mạng nhện cực to trên không trung, chụp vào Cố Nhạn Ảnh.
Cố Nhạn Ảnh vẫn không hề nhúc nhích, bên người xuất hiện một luồng gió xoáy nho nhỏ, vạt áo tung bay. Lốc xoáy nhỏ này người bình thường cũng không thèm nhìn, nhiều nhất cũng chỉ có thể thổi bay vài cái lá khô.
Nhưng tơ nhện dẻo dai cứng rắn gấp trăm lần sắt thép vừa tiếp xúc đến cơn gió này đã yên lặng bị cắt rách nát.
“Cương Phong!”
Lolth co rụt hai mắt lại, phát ra tiếng rít đầy sắc nhọn, cơ thể bắt đầu xuất hiện thay đổi kinh khủng, váy dài nâng lên, nửa thân dưới biến thành con nhện đen, chân vừa to vừa sắc bén, bụng to đầy vệt vằn sặc sỡ, kéo dài đến nửa thân trên, da thịt trắng nõn cũng biến thành màu tối, trong mắt lóe ánh sáng lập lòe.
Nàng dùng giọng nói nghẹn ngào chói tái nói:
“Ngươi có nhường đường hay là không, đừng quên, chính ngươi cũng có một nửa máu là của yêu ma!”
Cố Nhạn Ảnh nói:
“Cũng chính vì ta có huyết thống của một nửa yêu ma, cho nên mới đến cản ngươi, đây là lệnh của Long Vương.”
“Long Vương! Ngươi định lấy Long Vương ra hù ta?”
Lolth đột nhiên cúi đầu, dán sát mặt vào mặt của Cố Nhạn Ảnh, hai gương mặt cực kỳ xinh đẹp gần như dán sát vào nhau, một gương mặt yêu dị xinh đẹp, một gương mặt lại tiêu sái thong dong.
“Ai mà không biết Ưng Thần và Long Vương ghét nhau như nước với lửa!”
“Ưng Thần là Ưng Thần, ta là ta, yêu cùng yêu vẫn còn đang ở chung, đúng rồi, hắn còn tặng ta thứ này.”
Cố Nhạn Ảnh lấy ra một thứ, một con rồng đen không biết được điêu khắc từ vật liệu gì, giương nanh múa vuốt, cực kỳ uy phong.
“Mặc Long Phù!”
“Tên quê mùa thật!”
Cố Nhạn Ảnh bĩu môi nói:
“Nhưng mà hắn đã nói qua, người nhìn thấy thứ này như nhìn thấy chính hắn, tất cả yêu ở Thanh Châu đều phải nghe theo lệnh.”
Lolth không thể tin nổi:
“Không thể nào, tại sao Long Vương đại nhân có thể giao Mặc Long Phù cho loại người như ngươi...”
“Lolth, lui ra.”
Mặc Long Phù đột nhiên xoay qua, quay quanh một vòng, một giọng nói uy nghiêm vang lên, đưa ra mệnh lệnh.
Lolth chấn động, cơ thể dần thu nhỏ lại, khôi phục lại hình người, cúi người cung kính nói:
“Vâng, Long Vương.”
Nàng không cam lòng liếc nhìn Cố Nhạn Ảnh, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Cố Nhạn Ảnh bắn Mặc Long Phù:
“Lão bá, còn phải tiếp tục nhịn nhục sao?”
Mặc Long Phù im lặng không phát ra tiếng động, vẫn không hề nhúc nhích, còn dứt khoát nhắm mắt lại.
Cố Nhạn Ảnh nói:
“Cũng tốt.”
Cơ thể hơi lóe, biến mất tăm.
Đỉnh núi Thanh Đằng, Cố Nhạn Ảnh từ trên trời giáng xuống, yên lặng không phát ra tiếng động dừng lại ở đỉnh đại điện, ánh mắt như ưng, sáng rực nhìn vào phía sau lưng của Phó Thanh Khâm.
Phó Thanh Khâm thản nhiên thời dài, đứng dậy xoay người chắp tay nói:
“Làm phiền Cố thống lĩnh.”