Chương 427: Viện Quân Đang Tới - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 427: Viện Quân Đang Tới
“Ta sẽ báo thù cho hắn.”
Mặt nàng lại lộ ra nụ cười ác độc và xinh đẹp này, hòa vào trong bóng đêm.
...
Trên núi Thanh Đằng, trong đại điện, vô cùng yên ắng.
Phó Thanh Khâm ngồi xếp bằng trước cửa đại điện, ánh trăng rọi xuống bậc thang, nhìn về phía xa xa, Thanh Khư Kiếm đang gác trên gối, yên lặng không nhúc nhích.
Hắn đang lẳng lặng chờ, tin tức về đại điển hái thuốc của ba núi đang truyền từ bốn phương tám hướng, ấp ủ ra đến.
Tam sơn lão nhân đang ngồi ở phía sau hắn không xa, trong đại điện tối om, trên mặt dần dần có chút bất an.
Thanh Đằng lão nhân nói:
“Phó đạo hữu, sẽ có yêu ma đến trả thù thật sao?”
Kim Kê lão nhân nói:
“Sao đám yêu nghiệt kia lại dám làm thế, rõ ràng là chúng nói phản bội minh ước trước, lên trên mặt đất gây rối.”
Thanh Đằng lão nhân nói:
“Có cần tránh đi trước không.”
Cô Phần lão nhân nói:
“Đúng!”
Sau khi cơn tức giận khi đệ tử bị gϊếŧ bình tĩnh lại, sợ hãi bắt đầu bao phủ trong lòng, nếu yêu quái thật sự trả thù, chắc chắn sẽ tấn công theo quy mô lớn, họ đã rất già rồi, bắt đầu sợ chết.
Phó Thanh Khâm đưa lưng về phía họ, cong môi cười nạo, lại kiên nhẫn giải thích:
“Ta ở lại đây chính là vì đề phòng tình huống này xảy ra, nhìn xem lệnh tru yêu trong tay các ngươi, tu sĩ chúng ta sao có thể lùi bước trước uy hϊếp của yêu ma?”
Tam sơn lão nhân nghe vậy ngẩng ra, cúi đầu nìn cái lệnh bài bé xíu, không phải làm bằng vàng cũng không phải làm bằng ngọc, lóe ánh sáng tối tăm, bên trên có khắc hai chữ “Tru yêu”, không khỏi nhớ lại ba ngày trước.
Đại chiến vừa mới kết thúc, Phó Thanh Khâm lập tức lấy ra ba lệnh bài này, mới ba người gia nhập “Tru Yêu Minh”, lấy Tàng Kiếm Cung làm trung tâm, liên kết các môn phái chính đạo, chiêu nạp các tu sĩ có chí khí cùng nhau trảm yêu trừ ma, hiện tại còn đang trong quá trìn tính toán, nếu ba người gia nhập sẽ là nguyên lão.
Ba người đang ở trong giai đoạn cực kỳ thù hận yêu quái, hơn nữa gia nhập liên minh này cũng có rất nhiều chỗ tốt, Tàng Kiếm Cung chia sẻ dùng cung rất nhiều công pháp cao cấp và tin tức bí ẩn, nếu có công gϊếŧ yêu thì còn có linh khí đan dược khen thưởng. Phó Thanh Khâm đã hữa, lần này quay về sẽ xin công cho ba người, giúp đỡ ba ngọn núi xây dựng lại lần nữa, ba người lập tức đồng ý, nhận lấy lệnh bài.
Sau đó Phó Thanh Khâm bắt đầu ở lại đây, chờ đợi yêu ma trả thù, trong lòng ba người càng ngày càng bất ăn, trong lúc chiến đấu với Mã Lục, họ đã biết được sự khủng khϊếp của yêu ma, họ cũng không có thực lực giống như Phó Thanh Khâm, cho dù là một yêu tướng, nếu không màng tất cả tự bạo yêu đan thì cũng có thể lấy mạng già của họ.
Mà dưới lòng đấy cũng sẽ không ngu ngốc đến mức cử một yêu tướng lên đi chịu chết, có đến cũng sẽ đến một đám, thậm chí là yêu ma càng mạnh mẽ hơn một cấp, đến lúc đó thật sự là chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng mà hối hận cũng đã muộn rồi, gia nhập Tru Yêu Minh, đương nhiên là phải nghe lệnh của Tru Yêu Minh, hiện lại lại muốn rời khỏi, thật sự cho rằng Tàng Kiếm Cung là trò đùa sao? Không cần đợi yêu quái đến trả thù, Phó Thanh Khâm cũng đã có thể tiêu diệt họ, tấm Tru yêu lệnh bé xíu này càng lúc càng nóng.
“Viện quân Tàng Kiếm Cung của ta đang trên đường đi đến.”
Phó Thanh Khâm tiếp tục nói, mới làm trong lòng tam sơn lão nhân hơi yên tâm, nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ đau khổ, cũng chỉ có thể như thế.
Nhưng mà vốn là chẳng có viện quân nào cả.
Phó Thanh Khâm khẽ lắc đầu, làm chuyện lớn thì sợ chết, gặp lợi nhỏ đã quên mạng sống, đúng là gỗ mục không thể điêu khắc được.
Hắn ở lại nơi này chính là để ba khúc gỗ mục này phát huy chút năng lượng cuối cùng còn sót lại của họ, dựa vào Thanh Khư Kiếm, cho dù là yêu soái đíc tân đến thì hắn cũng có thể bảo đảm an toàn chạy thoát.
Yêu ma không chỉ ở dưới lòng đấy tàn nhẫn gϊếŧ chết đệ tử ba núi, còn phá hủy minh ước, lao ra mặt đất hoành hành gϊếŧ chóc, cuối cùng bị hắn gϊếŧ chết, nhưng mà như thế vẫn chưa đủ, nhưng con yêu ma điên cuồng kia sẽ nhanh chóng đến trả thù, gϊếŧ cết chưởng môn của ba núi, hắn phải liều chết mới có thể chạy thoát. Hiện tại tất cả sự kiên nhẫn của hắn đều là kiên nhẫn đối với người chết, đối với ba “kẻ tuẫn đạo”, “kẻ hi sinh” này.
Đây đều là kịch bản mà Tàng Kiếm Cung đã soạn sẵn, Phó Thanh Khâm chỉ là một tên vai chính làm tròn vai mà thôi.
Cũng giống như cao thủ chơi cờ, mỗi khi đi một bước đều có mục đích, chắc chắn không phải chỉ có một mục đích mà là bao gồm rất nhiều thay đổi tiếp theo nữa.
Lúc này, Phó Thanh Khâm đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày.
Hoa Thừa Tán đang đi lên bậc thang, bên cạnh là Hoa Thừa Lộ và Dư Tử Kiếm.
Phó Thanh Khâm hỏi:
“Ngươi còn chưa đi sao?”