Chương 426: Phân Chia Lãnh Địa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 426: Phân Chia Lãnh Địa
Sao Liễu Như Bình có thể không biết được, trong mắt lập tức tràn ngập sợ hãi cầu xinh, lại thấy cổ đột nhiên được buông lỏng ra:
“Ngươi...Ngươi là Ngưu cự hiệp sao? Cảm ơn trời đất, ngươi không bị làm sao, nghe nói ngươi bị người núi Kê Đô đuổi gϊếŧ, ta lo lắng ngủ không yên suốt mấy ngày.”
“Đã đến nước này mà còn muốn chống chế sao?”
Nếu không phải Lý Thanh Sơn vừa mới nghe lời nàng mới vừa nói, nói không chừng thật sự đã bị nàng lừa gạt.
“Đó là lời nói phiến diện của hắn, sao ta có thể làm thế được?”
Liễu Như Bình cãi chày cãi cối, nghe cũng có vẻ hợp tình hợp lý, cộng thêm đôi mắt đẹp rưng rưng, cực kỳ nhu tình động lòng người.
Lý Thanh Sơn do dự, vốn muốn làm cho nàng chết tâm phục khẩu phục, ai ngờ nàng thà chết cũng không nhận, ngoại trừ vài ba câu của tên mặt đồ đen bịt mặt kia ra, hắn cũng không có chứng cứ gì để chứng minh Liễu Như Bình chơi âm sau lưng hắn cả.
Liễu Như Bình nói:
“Chỉ cần ngươi tha cho ta, ta sẽ nghe theo lời ngươi.”
Lý Thanh Sơn đột nhiên bật cười nói:
“Ta cũng không phải là nha môn, còn cần chứng cứ gì chứ, nếu đã muốn ta chết thì ngươi cứ đi trước một bước đi!”
Hắn giơ tay chém xuống, máu bắn ra, còn chưa rơi xuống đất đã bị ngọn lửa của Tiểu An tan rã, hủy thi diệt tích.
Càng là sinh vật xinh đẹp thì khi hủy diệt lại càng cảm thấy sung sướиɠ, có lẽ cũng chỉ có con người mới có suy nghĩ phức tạp như thế, mấy chuyện gϊếŧ chóc này luôn được trao cho quá nhiều hàm nghĩa. Yêu quái thì đơn giản hơn nhiều, phần lớn đều chỉ vì một chữ, ăn.
Lý Thanh Sơn không muốn trở thành tên biếи ŧɦái, tuy rằng đã cố gắng để bản thân trở nên đơn giản một ít, đương nhiên, hắn không có ý định ăn.
Lúc phương Đông mờ mờ, Lý Thanh Sơn dừng chân, nhìn tòa thành trì bao la hùng vĩ dựa núi gần sông ở xa xa, cách mấy tháng, cuối cùng hắn lại lần nữa quay trở về thành Gia Bình.
Lý Thanh Sơn thay đổi một bộ đồ Huyền Lang, mang liễu phong đao lên. Tiểu An cũng quay trở về hình người, thay một bộ đồ mới.
Lý Thanh Sơn nắm bàn tay nhỏ của Tiểu An, đi về phía thành Gia Bình.
Suốt mấy tháng, lần đầu tiên hắn bước chậm lại, từ từ bước đi, tuyết đọng hai bên đường vẫn còn chưa tan, kiến trúc xung quanh dần trở nên dày đặc, giăng đèn kết hoa khắp nơi.
Làm Lý Thanh Sơn đột nhiên sực nhớ, bây giờ đang là năm mới, tính toán thời gian, bỏ đi tuổi cũ, hắn lại lớn hơn một tuổi, biến thành mười bảy.
Tiếng gà trống gáy vang hết tiếng này đến tiếng khác, chân trời dâng lên, làm cả thành thị đều bao phủ trong lớp sương mù xanh nhạt.
Kiếp trước khi hắn mười bảy tuổi đang làm cái gì nhỉ? Còn đang ở trong trường đi học, trải qua cuộc sống học sinh cấp ba buồn tẻ đơn điệu, hiện tại lại đã là yêu ma hung đồ trên tay lấy dính tính mạng của mấy nghìn người, không thể không thừa nhận, cuộc sống sau vẫn thú vị hơn một ít.
Có lẽ sẽ có người hối tiếc tự thượng hại cảm thán, bình bình thường thường mới là thật, hoặc là nhớ lại cuộc sống bình tĩnh khi xưa. Trong lòng Lý Thanh Sơn không có loại cảm xúc này, hắn thà rơi vào nguy hiểm nhiều hơn, vứt bỏ càng nhiều đạo đức hơn để thu hoạch được loại thú vị này.
Chân núi, Lý Thanh Sơn nhìn lên con hùng ưng được đúc bằng sắt, bước lên bậc thang,
…
Dưới lòng đất u am, không khí lạnh giống như băng, ếch băng nhảy lên, nói hết tất cả những chuyện đã trải qua, chuyện này cũng có liên quan đến chuyện nó vô ý thức tản ra khí lạnh.
Từ đầu đến cuối, mặt vị phu nhân áo đỏ kia đều lạnh tanh không chút biểu tình, gương mặt xinh đẹp kia giống như một chiếc mặt nạ xinh đẹp, đôi mắt đẹp lại giống như lóe lên ánh sáng độc ác, làm người ta không rét mà run.
Sau khi nghe xong, nàng xoay người đi ngay, làn váy đỏ tưới kéo dài ở phía sau.
Một đại hán mặt đen để râu quai nón hỏi lớn:
“Đại nhân, vậy lãnh địa phải phân chia như thế nào?”
“Lát nữa ta sẽ phân phối, đến lúc đó xem biểu hiện của các ngươi.”
Nàng nói đến đây, khóe môi cong lên, trên gương mặt lạnh băng lộ ra một nụ cười xinh đẹp không gì sánh bằng, lại giống nước độc có màu sắc xinh đẹp nhất.
Trong lòng bốn vị yêu tướng đều run lên, lập tức quyết định nhanh chóng phân phối xong lãnh địa, không thèm tranh chấp những chi tiết nhỏ nữa, nếu không dựa theo tính tình của vị đại nhân này, đàm phán hòa bình chắc chắn sẽ biến thành chiếm gϊếŧ cướp đoạt đầy máu tanh, không phải vì bất cứ lý do gì, chỉ là bởi vì thích, nàng cực kỳ thích máu me độc ác, không chỉ vượt xa bản năng sinh tồn của yêu quái, ngay cả con người cũng không sánh bằng.
Ếch băng nói:
“Ộp…ộp, đại vương Mã Lục còn chưa chết đâu, đầu lĩnh nói hắn sẽ lại quay về.”
“Hắn đã chết.”
Nàng nói một cách khẳng định, đảo mắt qua tất cả yêu quái, giống như muốn xem ba chữ này là pháp lệnh, khắc vào trong đầu chúng nó.
Một con yêu tướng đã mất đi yêu đan thì chẳng khác gì chết, nàng cũng không cảm thấy có chút đau buồn gì đối với tên ngu ngốc đó, ngược lại nhìn thấy được cơ hội nào đó.