Chương 425: Chào Tạm Biệt - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 425: Chào Tạm Biệt
Liễu Như Bình hơi thay đổi sắc mặt, lại không dám tranh cãi với Tôn Phúc Bách, xoay người sang bàn bên cạnh.
Lý Thanh Sơn để Tiểu An ở bên ngoài chờ, một mình đi xuyên qua phố phường, những kiến trúc cổ xưa ở xung quanh đều bị gấp và biến dạng giống hệt như trong những bộ phim điện ảnh khoa học kỹ thuật tương lai, giống như đột nhiên sống lại.
Hắn đi đến cửa tiệm tạp hóa, cửa đang mở rộng, ánh đèn hắt ra ngoài, dừng trên đường phố tăm tối.
Lý Thanh Sơn nghe được mấy giọng nói quen thuộc, cũng nghe được lời Liễu Như Bình nói, nhướng mày, nhưng cũng không cảm thấy quá tức giận gì đó, chỉ tìm kiếm một góc khuất che giấu, lẳng lặng chờ, cơ hội còn đến nhanh hơn những gì hắn tưởng tượng.
Mấy canh giờ sau, tất cả phố phường đều thu nạp lại, chỉ còn lại một mình căn nhà nhỏ tiệm tạp hoa đừng sừng sững một mình, sau đó cũng bắt đầu biến hình.
Các tu sĩ rối rít ra khỏi tiệm tạp hóa, người đi ra cuối cùng là một bà cụ hiền hòa, cũng chính là chủ nhân của tiệm tạp hóa này, Thi Bội Bội.
Vốn là mỗi một lần giải tán phố phường đều sẽ có một bữa tiệc lớn, nhưng xảy ra chuyện lớn như thế này, mọi người cũng không có tâm trạng.
Cuối cùng, toàn bộ Lưu Vân Phường đều thu lại biến thành một khối gỗ nhỏ hình lập phương, rơi vào trong tay Thi Bội Bội, được cất vào trong túi bách bảo, bà lấy ra một con thuyền gỗ nhỏ, quăng về phía không trung, nó phóng to gấp trăm lần, trôi lơ lửng ở trên không.
“Lão thân phải về Thanh Hà Phủ bẩm báo chuyện nơi đây cho gia chủ, ai muốn đi Thanh Hà Phủ mời lên thuyền, nếu như có ai muốn làm chuyện khác thì xin cứ việc tự đi xử lý, xin thứ lỗi không tiễn được, phường thị tiếp theo của Lưu Vân Phường sẽ tổ chức vào tháng ba mùa xuân, lúc bách gia kinh viện mở cuộc thi viện, xin đừng bỏ lỡ.”
Buồm trắng tung bay, gió to phồng lên, phi thuyền giống như một chiếc lá rụng lướt nhẹ, bay về phía bầu trời đêm, chỉ trong chốc lát đã nhỏ như một hạt cát, hòa vào trong đám mây, biến mất tăm.
Trên bãi đất hoang trống rỗng chỉ còn lại mười mấy người ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, lại cúi đầu chào tạm biệt nhau.
Lý Thanh Sơn cũng là một trong số đó, tuy rằng đã biết được rất nhiều điều thần kỳ huyền diệu trong thế giới này, nhưng mỗi một lần nhìn lại đều sẽ cảm thấy rất đáng khen ngợi.
Lại cúi đầu, nhìn về phía Liễu Như Bình rời đi, hòa mình vào trong bóng đêm giống như một con dã thú.
...
Sâu dưới lòng đất, bầy yêu chen chúc thành một đống, va chạm gào rống, giơ nanh múa vuốt, ý đồ làm đối phương thấy khó mà lui.
Nếu là con người, chắc chắn sẽ biểu diễn một cuộc hỗn chiến làm xác chết nằm khắp nơi, dù sao thì họ chính là sinh vật có thể từ một ánh mắt đã cảm thấy vô lễ, lại từ mắng chửi miệng đến dùng đao đâm chết đối phương.
Mà trí tuệ của yêu quái vẫn còn chưa đủ để họ nảy sinh ra những khái niệm phức tạp như tôn nghiệm này nọ, ở trước mặt sự sống thì cơn tức giận chẳng đáng một đồng, nếu như đại chiến, cho dù là bên nào chiến thắng thì ít nhất đều sẽ tổn thất hết một nửa yêu binh, thậm chí đến cả tính mạng của bản thân cũng có khả năng sẽ bị uy hϊếp.
Là thứ ngu ngốc nào mới dám lựa chọn chiến đấu chứ, con người sao? Cho nên bốn vị yêu tướng đều chọn cách đàm phán, nhưng mà có lẽ cách thức đàm phán sẽ được con người cho là khá nhàm chán, chắc chắn không thể thiếu va chạm tứ chi, nanh vuốt đối đầu.
Bốn vị yêu tướng có hình dạng khác nhau đứng bên trong bầy yêu, đang liên tục tăng lên yêu khí trên người, đột nhiên, một tên yêu binh không biết thuộc về phe nào hoang mang rối loạn chạy lên bẩm báo.
“Đại vương, bên dưới, bên dưới tới!”
Còn chưa dứt lời, trong hang động đen tối đột nhiên sáng lên tám đôi mắt lớn như tám cái đèn l*иg, trong mỗi con mắt đều trạn ngập vẻ tàn nhẫn và độc ác mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Bị ánh mắt nhìn lướt qua, bầy yêu rùng mình, rất nhiều con yêu quái khổng lồ vốn còn đang giương nanh múa vuốt đột nhiên rên rĩ quỳ bò xuống đất, ngay cả yêu tướng mạnh mẽ được các Luyện Khí sĩ xem như là ác mộng cũng đều lộ ra vẻ sợ hãi, đây chính là ác mộng của họ.
Nhưng mà thứ đi ra từ trong bóng đêm lại là một phu nhân vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng, kèo than làn vát đỏ tưới dài, đôi môi đỏ chót hơi mở ra, lạnh lẽo nói:
“Mã Lục đâu?”
...
Trong lòng Liễu Như Bình đang thầm oán hận Thi Bội Bội không chịu đưa tiễn, nếu không ngồi thuyền lớn quay về gia tộc, không biết sẽ nở mày nở mặt đến mức nào.
Nàng ngồi trên một tấm thảm dệt, bốn góc thảm đều thêu phù văn, bay sát trên mặt đất, tuy rằng độ cao rất thấp, nhưng cũng không bị địa hình gập ghềnh làm khó.
Nàng đang ảo tưởng sau khi về gia tộc sẽ được hoan nghênh như thế nào, đột nhiên một cơn gió mạnh ập đến, nàng còn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, một bàn tay to vô hình đã bóp chặt cổ, nhấc nàng lơ lửng giữa không trung.
Lý Thanh Sơn hiện thân hình ra, tay cầm Trường Kình Hấp Thủy, hỏi:
“Ngươi có nhận ra thanh đao này không?”