Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 424 - Chương 424: An Nguy Của Một Vị Tiểu Hữu

Chương 424: An Nguy Của Một Vị Tiểu Hữu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 424: An Nguy Của Một Vị Tiểu Hữu


Lý Thanh Sơn cũng không thèm để ý, xác nhận dáng vẻ của mình đã khôi phục thì tùy tiện tìm một chỗ thay một bộ đồ, sau đó đeo tấm kính Lưu Ly kia ở trên người rồi truyền chân khí vào, chỉ thấy ánh sáng xung quanh hắn lệch lạc vặn vẹo, sau đó đã biến mất tại chỗ.

Đây là một món linh khí rất thú vị mà Lý Thanh Sơn tìm được ở trong vô vàn chiếc túi Bách Bảo kia, thậm chí có thể lẩn trốn khỏi các loại dò xét ở một mức độ nào đó, là một món linh khí thượng phẩm loại phụ trợ cực kỳ hiếm thấy, hắn đặt tên cho nó là Ẩn Thân kính.

Hắn lấy được tấm kính Lưu Ly này ở trong cái hố của Mã Lục, hiển nhiên từng có vị Luyện Khí sĩ nào đấy dừng phương pháp này để giấu diếm Mã Lục, tự do hái linh thảo. Có điều, hiển nhiên người kia đã thất bại.

Lý Thanh Sơn đoán tuy rằng Ẩn Thân kính này có thể ẩn giấu thân thể, nhưng người tu hành thì sẽ tỏa ra khí tức, cái này khó có thể giấu được. Chẳng qua hắn cũng không lo lắng về cái này, năng lực che dấu khí tức của hắn cực mạnh, phối hợp với Ẩn Thân kính này thì có thể nói là bổ sung lẫn nhau, biến hắn thành một thích khách siêu cấp chỉ trong nháy mắt.

Lý Thanh Sơn chuẩn bị sẵn sàng xong thì nhanh chóng đi về phía Thanh Đằng sơn, trước khi rời đi hắn phải chấm dứt một mối ân oán nho nhỏ mới được.

Sau khi tới dưới Thanh Đằng sơn, Lý Thanh Sơn ngắm Lưu Vân phường từ xa đã thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

Lưu Vân phương đang nhỏ dần đi, trong tiếng răng rắc răng rắc của máy móc vận chuyển, Bách Vị lâu nghiêng ngả ngã xuống, xếp chồng lên nhau chẳng khác gì trò xếp gỗ hay gấp giấy, cuối cùng biến thành một khối mô hình nho nhỏ, trong khi các nơi đều xảy ra biến đổi như vậy thì Lưu Vân phường cũng đã thu nhỏ được một nửa.

Hóa ra cả tòa Lưu Vân phường này chính là một kiến trúc máy móc to lớn.

Đèn đuốc trong phố chợ mờ nhạt, chỉ có tiệm tạp hóa ở trung tâm vẫn đèn đuốc huy hoàng, nhưng trông có vẻ hơi yếu ớt.

Vào đại điển hái dược năm ngoái thì bây giờ chính là lúc nơi đây náo nhiệt nhất, vì những người tu hành sẽ mang những linh thảo mà họ mạo hiểm để hái được về đây, tiến hành giao dịch, mà lần này tất cả người tu hành đều một đi không trở lại.

Trong tiệm tạp hóa vang lên tiếng người huyên náo, đại sảnh vốn dĩ yên tĩnh giờ lại chật kín người tu hành, đa số là chủ quán ở trong phố chợ, họ đang ngồi vây quanh một chỗ để trò chuyện.

Tiểu Trương của tiệm bán binh khí Kim Qua nói:

“Lần này đúng là toàn quân bị diệt, chỉ có vài người chạy ra được, cũng may là ta không có ý định tới thử vận may, những con yêu quái này thật tàn nhẫn.”

Lục Tử Vũ của quán trà Thanh Tịch nói:

“Yêu quái không tàn nhẫn thì sao gọi là yêu quái, lọ sành bên giếng khó tránh vỡ, tướng quân khó tránh chết trong trận*, gϊếŧ yêu diệt quái, nhưng yêu quái đâu dễ gϊếŧ như vậy, chuyện táng thân trong đó chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, chỉ mong không tạo nên tại vạ gì thôi, uống trà đi! Lão Tôn, sao ngươi lo lắng buồn rầu vậy.”

*lọ sành lấy nước ở trên miệng giếng dễ vỡ, tướng quân đánh trận dễ tử vong.

Hóa ra Tôn Phúc Bách cũng ở trong đó. Tôn Phúc Bách nhớ đến Lý Thanh Sơn, hay chính là Ngưu đại hiệp rồi lộ ra vẻ mặt lo âu, tuy hắn chỉ vội vã gặp mấy lần nhưng cũng rất có thiện cảm với vị kia, gần như muốn kết nghĩa làm anh em, thế là hắn nhấp một ngụm trà rồi nói:

“Ta lo lắng cho sự an nguy của một vị tiểu hữu, không biết hắn thế nào rồi.”

Tiểu Trương là người hiểu rõ nhất, cười nói:

“Ngươi nói vị Ngưu đại hiệp phải không!”

Tôn Phúc Bách kinh ngạc đáp:

“Sao ngươi biết?”

Lục Tử Vũ tiếp lời:

“Trong phố chợ này, có cái gì có thể giấu diếm được đôi tai lừa của hắn chứ.”

“Lục lão quá khen, vài ngày trước hắn gϊếŧ chết đại sư huynh của Kê Đô sơn, thế lá các loại tin tức cứ tuồn vào tai thôi, muốn không biết cũng không được, hiện tại ta vẫn còn nhớ chuyện hắn uống mấy chén trà ở chỗ ngài đấy, người kia đúng là một nhân vật lớn!”
“Hừ, ta thấy hắn cũng khó thoát khỏi cái chết!”

Mọi người xoay đầu lại, chỉ thấy vẻ hung ác hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Liễu Như Bình đang hầu hạ ở bên cạnh, từ khi nàng nghe thấy chuyện đại sư huynh của Kê Đô sơn chết trong tay Ngưu đại hiệp, mà hắn còn trốn thoát khỏi tay thuộc hạ của ông lão Kim Kê thì từ đó đến giờ nàng cũng không ngủ ngon được, chỉ sợ hắn biết được nàng có tác động đến chuyện đó rồi trở về trả thù, góp nhặt từng ngày, cuối cùng trong lòng nàng lại tích tụ mối hận với hắn, vì sao hắn không trực tiếp chết quách đi? Thấy cao thủ mà bỏ chạy thì còn gọi gì là nam nhân!

Tiểu Trương kinh ngạc nói:

“Như Bình, hắn đắc tội ngươi lúc nào sao?”

Bỗng nhiên Liễu Như Bình không nói được gì, vì Ngưu đại hiệp không những không đắc tội nàng, mà còn giúp nàng kiếm lời không công.
Tôn Phúc Bách đặt chén trà lên bàn, không vui nói:

“Quả nhiên chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi!”

Bình Luận (0)
Comment