Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 423 - Chương 423: Chờ Đầu Hàng

Chương 423: Chờ Đầu Hàng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 423: Chờ Đầu Hàng


Hắn đã lấy tất cả hoa Lam Điệp trưởng thành có thể làm thuốc xuống, để vào một hộp ngọc trong một chiếc túi Bách Bảo, nói đúng hơn là linh thảo trưởng thành trong toàn lĩnh vực đều bị hắn và Tiểu An càn quét một lần.

Việc hái những loại linh thảo này cũng không hề đơn giản như tưởng tượng, có rất nhiều loại phải dùng dụng cụ đặc biệt, phải chú ý phương pháp hái. Ví dụ như hoa Lam Điệp này, nếu trực tiếp hái bằng tay thì sẽ làm mất dược tính, phải mang một loại găng tay sợi vàng chuyên biệt mới hái được. Cũng may trong những túi Bách Bảo kia cũng không thiếu những dụng cụ này.

Đám yêu binh đều đã tụ tập lại ở trước bệ đá, tên nào cũng căng thẳng bất an, tuy không dám làm trái mệnh lệnh của thủ lĩnh yêu binh Lý Thanh Sơn, nhưng chiến đấu với yêu quái không thể so với việc chiến đấu với nhân loại, trong đó còn có cả yêu tướng, phe mình không có yêu tướng thì chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ.

Ánh mắt Lý Thanh Sơn quét một lượt bầy yêu, làm bầy yêu nóng nảy dần yên tĩnh lại, lẳng lặng chờ mệnh lệnh của hắn. Lần lượt trải qua các thử thách, Lý Thanh Sơn cũng dần dàn mài giũa ra được khí phách oai phong như núi, dần dần không chỉ thống lĩnh bầy yêu bằng sức mạnh và lợi ích nữa.

“Chư vị, bây giờ yêu tướng tứ phương kéo tới, muốn cướp đoạt mảnh lĩnh vực này, Mã Lục đại vương đang bị thương, còn ta cũng không có sức mạnh ngăn cản được bọn họ, ta và phó thủ lĩnh tạm thời mang Mã Lục đại vương rời khỏi đây, tìm nơi chữa thương.”

Không có che giấu, không có lừa dối, Lý Thanh Sơn bộc chức, thẳng thắn nói ra quyết định.

“Oa…oa, thủ lĩnh muốn đi đâu? Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Ếch băng vừa nhảy vừa hỏi.

“Chư vị ở đầy chờ đầu hàng là được, có điều các ngươi nhớ kỹ phải đoàn kết nhất trí, bất kể phương nào muốn cướp đoạt mảnh lĩnh vực này đều sẽ cần sức mạnh của các ngươi.”

Đám yêu quái ở dưới lòng đất cũng có quy tắc, chỉ cần không liều chết phản kháng thì yêu tướng cũng không thể gϊếŧ hại yêu quái, nhưng thế lực bên ngoài xâm lấn thì khó tránh khỏi sẽ làm tổn hại đến lợi ích của dân bản xứ, có điều chỉ cần đoàn kết cùng nhau, chúng nó sẽ là nhân vật quan trọng ảnh hướng đến cuộc chiến phân chia lãnh địa này.

Đám yêu quái đã được nếm thử lợi ích của việc đoàn kết, vốn dĩ lúc đại điển hái dược diễn ra, nghe nói có rất nhiều yêu quái bị chém gϊếŧ ở trong sào huyệt của mình. Mà lần này, chỉ có mấy con yêu thú nhỏ yếu bị gϊếŧ hại, lại có đồ ăn thơm ngon để ăn, thấy Lý Thanh Sơn muốn đi nên có một bộ phận yêu quái không nỡ.

Lý Thanh Sơn dẫn Tiểu An đi ra ngoài hang động, bầy yêu lập tức tách thành một con đường.

Mã Lục thì lại ngủ ở trong túi trùng, sau khi mất đi yêu đan, hắn càng ngày càng bị bản năng chi phối, vẫn ăn ngon ngủ kĩ, tâm trạng không bị ảnh hưởng chút nào. Nếu Lý Thanh Sơn đột nhiên mất đi yêu đan, thực lực giảm mạnh, khó tránh khỏi sẽ ủ rũ một trận, nên chỉ có thể cảm thán rằng yêu ngốc cũng có phúc của yêu ngốc.

“Ngươi còn trở lại không?”

Lý Thanh Sơn đi tới cửa động thì Rắn Cạp Nong Cự Nham không kìm được mà hỏi, đây cũng là vấn đề mà bầy yêu muốn hỏi.

“Đương nhiên là có, không bao lâu đâu, các ngươi chờ một thời gian nhé.”

Lý Thanh Sơn xua tay ngăn cản, cũng không quay đầu lại, kích động tới một con Hồ Điệp màu lam, làm nó bay lượn qua trước mắt hắn, dù ánh sáng hơi yếu ớt nhưng vẫn lung linh tựa như mộng ảo.

Lý Thanh Sơn chỉ hái những loại linh thảo có niên đại khá dài, không mảy may động đến những loại mới nhú, hơn nữa đa số đều dùng cách thu gặt, không động đến gốc rễ, vì sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở về, đoạt lại mảnh lĩnh vực này giúp Mã Lục cũng như giúp chính mình.
Tiếng gầm gừ gào thét của yêu quái truyền tới từ nơi vô cùng xa xôi trong hang động. Đã đến lúc rời đi rồi.

Trong Thương Mãng sơn, dưới chân một ngọn núi nhỏ không đáng chú ý.

Lý Thanh Sơn gạt đám dây leo khô sang hai bên rồi bước ra từ bên trong, gió lạnh đập vào mặt khiến hắn thẫn thờ, một đám mây lớn nằm ngang ở phía chân trời lộ ra một vài ngôi sao thưa thớt ở giữa, nhưng hắn chỉ lạnh lùng chớp mắt.

Yêu đan linh quy, tỏa sáng chói lóa.

Thân hình Lý Thanh Sơn dần dần thu nhỏ lại, biến trở lại dáng vẻ vốn có, hắn sờ gò má của mình, hình như râu ria lại mọc lởm chởm rồi, hắn ôm lấy gương tự soi, chỉ thấy một thiếu niên xa lạ ở bên trong, lạnh lùng nhìn lại, dù hé ra một nụ cười nhưng trông càng không giống người lương thiện.

Không đẹp cũng không xấu, tựa như một viên đá ương bướng, góc cạnh toàn thân càng mài lại xàng sắc.
Người ta nói tướng do tâm sinh, hôm nay hắn tin rồi.

Mấy tháng nay, thân thể hắn hóa thành yêu ma, trải qua vô số nguy hiểm, không chi gϊếŧ người mà càng quyết chí thề báo thù, tự nhiên sinh ra một luồng khi tức tàn ác, dù hóa thành hình người thì vẫn có bóng dáng của yêu ma.

Bình Luận (0)
Comment