Chương 422: Không Ổn Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 422: Không Ổn Rồi
Lúc này Mã Lục nói:
“Ta cũng có.”
Lý Thanh Sơn sững sờ, không nghĩ tới Mã Lục cũng có túi Bách Bảo, chẳng qua nghĩ lại thì cũng nhiều năm qua đi như vậy, sao có thể không có ai đến đây, hoa Lam Điệp này là vị thuốc chính không thể thiếu để luyện chế Chân Linh đan, giá trị trên trời, đủ để người ta mạo hiểm tính mạng.
Hơn nữa Mã Lục quen ngủ đông, càng tạo cơ hội cho mấy người bí quá hóa liều. Trong đại điền hái dược lần này, có không ít Luyện Khí sĩ cường đại đến là vì những đóa hoa Lam Điệp này.
Mã Lục ưỡn thân lên, chỉ rõ phương hướng tựa như kim chỉ nam, Lý Thanh Sơn lập tức đào bới ở một góc của hang động, quả nhiên đào được một đống túi Bách Bảo, còn có vài món linh khí sáng lóng lánh, không có một cái nào dưới trung phẩm cả.
Có can đảm đoạt thức ăn trước miệng hổ thì không thể không có chút thực lực, không có thực lực sao có thể băng qua hang động sâu thẳm, đi tới dưới lòng đất sâu thế này, nhưng dù thực lực có cao đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là Luyện Khí sĩ mà thôi.
Số xui đυ.ng phải lúc Mã Lục ngủ được một nửa thì tỉnh lại, nhìn thấy có người đến nhà mình trộm đi đồ ăn của mình, nếu bắt được thì sẽ dùng răng gϊếŧ chết, không thể ăn được đồ vật của những người này, thế là đào đất chôn xuống rồi ngủ tiếp.
Lý Thanh Sơn lấy tất cả đồ ăn ra như đã hẹn, phân chia cho bầy yêu dựa theo công huân, sau đó để bầy yêu dần tản đi trước.
Bây giờ Lý Thanh Sơn mới lấy những đồ vật trong túi Bách Bảo ra để kiểm tra, trong đó có rất nhiều đồ vật, có thể nói là vượt xa mức tưởng tượng của Lý Thanh Sơn, ngoại trừ linh phù và linh thạch thường gặp thì còn có vô vàn các loại linh khí, linh đan, con rối và công pháp bí tịch kỳ lạ, để hắn mở mang tầm mắt.
…
Lý Thanh Sơn cũng không định xem kỹ cẩn thận từng cái một, mà lướt qua đại khái, trong lòng đã có dự tính. Lúc này, Lý Thanh Sơn mở một chiếc túi Bách Bảo có kiểu dáng kỳ lạ ra, phát hiện bên trong không có linh khí với linh thạch, mà là rất nhiều trùng độc loại bọ cạp, rắn rết.
Trong đám người tu hành, ngoài ngự quỷ luyện thi đạo thì cũng có rất nhiều dùng sâu độc đuổi trùng đạo, nhưng túi Bách Bảo bình thường không thể đựng vật sống được, nên đệ tử Phần Khưu sơn đã dùng vòng đồng xác chết có tính chất đặc biệt, mà đây chính là một túi trùng hiếm thấy.
Lý Thanh Sơn thả một con bọ cạp độc ra, toàn thân con bọ cạp kia là màu nâu đỏ, vừa nhìn đã thấy biến thành khổng lồ, thân hình to bằng một thanh niên, khiến cho Lý Thanh Sơn cũng phải khϊếp sợ.
Con bọ cạp khổng lồ đang múa máy chiếc càng to lớn của nó, bỗng nhiên nhìn thấy Mã Lục thì lại rụt rè, muốn chạy trốn. Thân thể Mã Lục co rụt lại, bắn ra ngoài như một cái mũi tên nhọn rồi chui vào trong cơ thể con bọ cạp khổng lồ, bọ cạp khổng lồ dãy dụa mấy lần rồi lật ngửa người, chết tại chỗ.
Mã Lục ăn sạch sành sanh thịt con bọ cạp, khi chỉ còn dư lại một cái xác không thì mới chui ra, giác quan bên mép đan xen vào nhau, kêu to cạc cạc tựa như rất thích thú.
*Giác quan bên mép: giác quan hai bên miệng của loài động vật có đốt, có tác dụng cảm giác và tìm kiếm thức ăn.
Lý Thanh Sơn chợt xúc động, lập tức thả tất cả trùng độc ra, có loại bay loại bò và cả nhảy nữa. Mã Lục tản khói độc màu hồng ra để chúng bao phủ tất cả đám trùng độc này, khiến đám trùng độc rơi rớt đầy đất, sau đó đi lên ăn sạch từng con một.
Nếu thật sự có thuật dưỡng sâu độc thì Mã Lục chính là sâu độc vương, những con trùng độc này đều kém xa. Lạc đà gầy to hơn ngựa, tốt xấu gì Mã Lục cũng là một yêu tướng, chỉ tốn chút thời gian là có thể khôi phục thực lực vốn có.
Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng hạ quyết tâm, bắt đầu tóm lấy Hồ Điệp ở trong hang động.
Ba ngày sau, Lý Thanh Sơn đang vơ vét rong ở trong nước thì chợt nghe thấy yêu binh đến báo:
“Thủ lĩnh, không ổn rồi, phía tây có yêu quái gϊếŧ tới.”
Tiếng nói vừa dứt, một yêu binh khác cũng tới:
“Phía đông cũng có.”
“Cả phía nam nữa.”
“Phí bắc cũng vậy.”
Lý Thanh Sơn bình tĩnh ngồi thẳng lên, thầm nghĩ đến nhanh thế.
Sào huyệt của bốn con yêu quái này đều nằm ở biên giới lĩnh vực của Mã Lục với lĩnh vực của những yêu tướng khác, mấy ngày qua, hắn vẫn luôn để bọn họ chú ý đến hướng đi của yêu tướng ở xung quanh.
Tất nhiên chuyện của Mã Lục không thể giấu được những lão hàng xóm này, dưới lòng đất cũng không có pháp luật trật tự gì, chỉ tôn sùng cường giả, mà Mã Lục thất thế thì những yêu tướng này không thể không đến cướp lĩnh vực, dù cho là yêu soái giáng lâm thì cũng không thể làm trái loại quy luật này.
Lý Thanh Sơn vét nốt sợi rong cuối cùng rồi trở lại động phủ của Mã Lục, nơi đây thiếu mất rất nhiều Hồ Điệp màu xanh lam bay lượn, biển hoa lộng lẫy phai nhạt đi rất nhiều.