Chương 421: Cội Nguồn Sức Mạnh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 421: Cội Nguồn Sức Mạnh
Lý Thanh Sơn băng qua biển hoa rồi thả Mã Lục lên trên bệ đá, đây là chiếc giường lớn mà Mã Lục thích nhất, nói không chừng linh lực ở bên trên nó có thể giúp Mã Lục. Sau đó Lý Thanh Sơn lại lấy tất cả đan dược trị thương ở trong túi Bách Bảo ra, dùng cả thuốc uống lẫn thuốc bôi ngoài da lên trên người Mã Lục.
Nhưng Mã Lục vẫn chỉ nằm ở trên bệ đá không nhúc nhích, ánh mắt tràn ngập hi vọng của Lý Thanh Sơn dần tối đi. Hắn ngửa mặt lên trời rồi điên cuồng hét lên một tiếng, nhưng chỉ thấy từng tầng nham thạch đen kịt và giọng hắn cuồn cuộn vang vọng lại trong hang động, chứ không có ai lắng nghe.
Dường như lại trở về lúc ở Băng Kiếm nhai, hắn còn ngây thơ cho rằng có thể phá vỡ luân hồi, hóa ra không thể thay đổi được bất cứ cái gì cả!
Hắn ngước đầu nhìn bệ đá sừng sững trước mặt, mái tóc tím rũ xuống che khuất khuôn mặt hắn, tựa như một bức tượng đá đã được dựng lên cả nghìn năm.
Không biết qua bao lâu, Tiểu An dùng móng vuốt lạnh lẽo của mình mơn trớn khuôn mặt của Lý Thanh Sơn. Trong lòng hắn thấy hơi ấm áp, yếu ớt nói:
“Tiểu An, vì sao ta lại nhỏ yếu như vậy?”
“Không phải, là kẻ thù của ngươi quá mạnh mà thôi. Ngươi vừa mới bắt đầu tu hành, chắc chắn tương lai sẽ mạnh hơn tất cả mọi người.”
Lúc này, có vòng ánh sáng lóe lên trên bệ đá, chỉ nghe thấy một tiếng hí vô cùng nhỏ nhẹ vang lên.
Chỉ thấy Mã Lục lăn một cái trong ánh mắt không thể tin của Lý Thanh Sơn, nghìn chân động đậy bò lên, chống thân trước lên đong đưa cái râu với hắn, giống như đang chào hỏi vậy.
Lý Thanh Sơn vội vàng nâng hắn lên trước mắt mình:
“Ngươi, ngươi còn sống ư!”
Mã Lục gật gù, dùng yêu khí yếu ớt hiếm hoi còn sót lại để bày tỏ:
“Giả chết.”
Khóe miệng Lý Thanh Sơn cong lên rồi hạ xuống, cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng dường lòng trong lòng đã thả lỏng rồi, nên đặt mông ngồi xuống trên đất:
“Cái tên khốn này!”
Mã Lục lại nói:
“Đói.”
Lý Thanh Sơn vội vàng bày một đống đồ ăn ra trước mắt Mã Lục, Mã Lục lập tức vùi đầu vào bắt đầu ăn.
Bốn phía vang lên tiếng bước chân nặng nề ầm ĩ, chẳng biết đám yêu binh đã tụ tập lại đây từ lúc nào, xì xào bàn tán.
“Đại vương sao rồi?”
“Lao ra ngoài mà không thèm suy nghĩ, trúng bẫy của nhân loại.”
“Hắn không xong rồi, xem ra lại phải đổi đại vương mới cho mảnh đất này.”
Lý Thanh Sơn mạnh mẽ quay đầu lại, bầy yêu lập tức câm nín không dám nói nữa.
Lý Thanh Sơn khôi phục sự bình tĩnh, suy tính trong chốc lát rồi ngồi ngay ngắn lên bệ đá, bắt đầu đưa ra mệnh lệnh.
“Đại vương chỉ tạm thời bị một vài vết thương, hiện tại trình tất cả mọi thứ lên, bắt đầu tính công huân.”
Bầy yêu lần lượt bày ra một loạt linh khí, bùa chú và túi Bách Bảo mà chúng thu thập được.
Các loại linh khí lộn xộn lung tung thì không nói làm gì, nhưng không ngờ số lượng túi Bách Bảo lại lên đến hơn ngàn, xếp thành một tòa núi nhỏ, đến cả Lý Thanh Sơn cũng không nghĩ tới nên hơi dò hỏi.
Thế mới biết ngoại trừ đại điển hái dược lần này, trước đây cũng có không ít tu sĩ nhân loại tiến vào dưới lòng đất rồi táng thân trong miệng bầy yêu. Linh khí với túi Bách Bảo trên người bọn họ tự phát ra linh quang, vì vậy bầy yêu rất thích, tuy không biết tác dụng nhưng cũng thu gom lại, không biết đã qua bao nhiêu năm rồi.
Những nơi khác không thể có nhiều túi Bách Bảo như vậy, vì những yêu tướng khác quản lý địa bàn của mình chắc như thép, cho nên ít Luyện Khí sĩ đi chịu chết lắm. Chính vì Mã Lục lơ là, nên mảnh địa vực này vẫn luôn là khu giao chiến của nhân yêu, cho nên chiến lợi phẩm cũng rất nhiều.
Mà những chiến lợi phẩm này chẳng có tác dụng thực tế gì với đám yêu quái cả, lần này tất cả đều mang ra để đổi lấy đồ ăn phong phú, dù cho đa số đống này đều là túi bách bảo của Luyện Khí sĩ cấp thấp, những cũng là một đống của cải cực kỳ to lớn, nên Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy phẩn khởi hẳn lên.
Hắn bình tĩnh suy nghĩ, nếu lần này không có hắn ở đây, Mã Lục bị dụ ra ngoài, dù có tự bạo yêu đan thì cũng khó thoát khỏi cái chết, bây giờ cuối cùng cũng xem như giữ được cái mạng, vậy thì sẽ làm được rất nhiều chuyện, tu vi mất đi có thể bù lại được, mối thù được gieo xuống cũng có thể trả được.
Tuy rằng gian nan nhưng cũng không phải không thay đổi được gì, hắn rút ngắn từng chút khoảng cách với đối thủ, cũng cứu được tính mạng của bằng hữu, mà hiện tại hắn mới tu hành được hơn một năm, nếu lại ăn năn hối hận, suy sụp tinh thần rồi thở dài thì còn gọi là nam tử hán gì nữa.
Ba lão già Tam Sơn, Phó Thanh Khâm, hừ. Hắn dồn sức nắm chặt nắm đấm, thù này không báo thề làm người, à không, thề không làm yêu, những chiếc túi Bách Bảo này chính là cội nguồn sức mạnh của hắn!