Chương 420: Điếc Không Sợ Súng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 420: Điếc Không Sợ Súng
Lúc này, tiếng nổ mạnh mới vang lên, hình thành nên sóng xung kích san bằng tất cây cối trong Bách Chi.
Lý Thanh Sơn gào thét về phía bầu trời, nhưng giọng nói lại bị tiếng nổ lấn át.
Hoa Thừa Tán đạp lên hạc giấy, xách theo Dư Tử Kiếm và Hoa Thừa Lộ cùng bay lên trời, thế mà hạc giấy lại bị sóng khí xé nứt vụn.
Ba ông lão Tam Sơn sợ hãi nên vội dùng linh khí pháp thuật phòng ngự, nhưng cũng bị hào quang nuốt trọn trong nháy mắt.
Ánh hào quang kia lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng nó lại khắc sâu trong con ngươi của mọi người thật lâu mới tiêu tán.
Tất cả mọi thứ trên mặt đất đều bị san bằng, biến mất không thấy tăm hơi.
Hoa Thừa Tán kinh ngạc một hồi lâu cũng chưa bình tĩnh được, hắn đâu chỉ xem thường thực lực của Tàng Kiếm cung, mà còn xem thường cả sự quả quyết của những yêu tướng này.
Tự bạo yêu đan không khác nào tự sát, đối với yêu quái mà nói, dù cho tình cảnh có nguy hiểm đến đâu đi nữa thì sinh tồn chính là bản năng số một. Dù cơ hội nhỏ bé nhưng vẫn có, liều mạng đánh một trận thì có lẽ vẫn có thể chạy thoát, nhưng tự bạo yêu đan thì thật sự mất hết sạch hy vọng.
Ba ông lão Tam Sơn chui ra khỏi bụi đất, trông quần áo tả tơi rách rưỡi không chịu được. Họ phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất, trên mặt vẫn còn đọng lại vẻ sợ hãi.
Ông lão Thanh Đằng hét lớn:
“Phó đạo hữu, Phó đạo hữu!”
Một luồng ánh sáng màu xanh từ trên trời giáng xuống, khắp người Phó Thanh Khâm toàn bụi đất, tóc mái tán loạn, sắc mặt tái nhợt, chắc cũng bị nội thương.
Phó Thanh Khâm nhìn thung lũng nơi bị yêu đan làm nổ tung kia mà thấy hơi khâm phục, lại thêm chút kinh ngạc, loạn côn vốn làm việc theo bản năng mà lại có thể quyết đoán như vậy thì thực sự là đáng kinh ngạc.
“Yêu ma đã chết, không làm theo hiệp ước, tự ý chui ra khỏi mặt đất, tự tìm được chết, kính xin ba vị làm chứng thay.”
Ba ông lão Tam Sơn vội vã đồng ý. Phó Thanh Khâm lại liếc nhìn về phía Hoa Thừa Tán ở bên chân trời.
Hoa Thừa Tán nói:
“Mấy tên yêu quái kia thực sự chết hết rồi sao?”
Phó Thanh Khâm đáp lại:
“Có hai con tiểu yêu chạy thoát được, cũng không đáng nhắc tới.”
Hoa Thừa Tán tiếp lời:
“Ta thấy hai con yêu quái kia cũng không giống yêu quái tầm thường.”
Phó Thanh Khâm nói:
“Chúng cũng có chút bản lĩnh, nếu chịu tu hành đàng hoàng ở dưới lòng đất thì thôi, còn nếu dám lên mặt đất làm mưa làm gió, ắt sẽ bị tiêu diệt, không được chết tử tế.”
Hoa Thừa Tán trầm mặc, cũng biết người kia có đủ tự tin để nói câu này, tuy thực lực của hai con yêu quái kia mạnh, nhưng không vượt qua được bước kia thì cũng đừng nghĩ đến việc trở thành mối uy hϊếp đối với người kia. Mà dựa vào tốc độ tu hành của yêu quái, nói không chừng phải mất trăm năm mới có thể bước qua được ngưỡng kia, đến lúc đó cũng không biết thực lực của Phó Thanh Khâm đã tiến bộ đến mức nào rồi, há lại sợ bị trả thù?
“Phó Thanh Khâm, chắc chắn ta sẽ tự tay làm thịt ngươi, còn có ba lão già kia nữa, sống cho tốt rồi chờ ta.”
Đúng vào lúc này, một giọng nói truyền đến từ nơi sâu xa, xuyên qua những lớp đất dày đặc, truyền rõ vào tai mọi người.
Giọng điệu kia bình tĩnh như vậy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận bị chủ nhân giọng nói cưỡng ép kiềm chế lại, lộ ra vẻ lạnh lẽo tăm tối.
Ba ông lão Tam Sơn đều biến sắc, ông lão Thanh Đằng vẫn luôn nhã nhặn bỗng nói:
“Yêu nghiệt điếc không sợ súng!”
Chỉ có vẻ mặt của Phó Thanh Khâm là không thay đổi, trở tay đâm một kiếm xuống dưới, làm ánh kiếm xuyên thấu qua từng tầng đất.
Ba ông lão Tam Sơn cùng nhìn Phó Thanh Khâm, chỉ thấy Phó Thanh Khâm lắc đầu:
“Đi mất rồi.”
Trên mặt ba ông lão Tam Sơn cùng lộ ra vẻ thất vọng, Phó Thanh Khâm nhíu mày nói:
“Chẳng lẽ ba vị sợ rồi?”
Ông lão Kim Kê hoảng sợ kêu lên:
“Sao có thể có chuyện đó?”
Ba người quay mặt nhìn nhau, không một ai muốn thừa nhận sự sợ hãi thấp thoáng trỗi dậy trong lòng.
Dưới lòng đất tối tăm bất tận, Lý Thanh Sơn không nói một lời nào mà chỉ lao nhanh đi, hai mắt mở to, nghiến chặt hàm răng, mặc kệ máu thấm ra. Hắn đang nâng Mã Lục ở trong tay, tên kia bị đánh về nguyên hình nên đã co lại còn hơn một thước, thân thể tàn tạ không thể tả nổi, không nhúc nhích tí nào.
Tiểu An bước nhanh theo ở bên cạnh, cũng không biết nên khuyên như nào mới tốt. Lúc tự bạo yêu đan, Mã Lục đã té ngã từ không trung xuống, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành dáng vẻ như này.
Trong lòng Lý Thanh Sơn như có một ngọn lửa rực cháy, đốt toàn thân hắn bỏng rát đau đớn, hắn ép bản thân phải tỉnh táo lại, nhưng không sao làm được, rõ ràng hắn đang chạy rất vội vàng, con đường trước mắt biến đổi thất thường, như là một mê cung vĩnh viễn không tìm được lối ra.
Biển hoa trải rộng dưới lòng đất, hoa Lam Điệp đua nhau nở rực rỡ tựa như hàng loạt ngọn lửa màu xanh lam.