Chương 419: Yêu Khí Cuồn Cuộn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 419: Yêu Khí Cuồn Cuộn
Phó Thanh Khâm tiện tay ném Thanh Khư Kiếm ra ngoài, khép ngón tay làm kiếm, dùng ra thuật ngự kiếm thường nhìn thấy nhất, nhưng Thanh Khư kiếm tung hoàng đổi hướng, thân kiếm đã biết mất tăm, đan chéo tạo ra một hình học vô cùng phức tạp giữa không trung, bao phủ trên người Mã Lục.
Mã Lục đau đớn rít gào, máu khắp cơ thể văng ra, quay người cắn xé.
Phó Thanh Khâm lại biến thành từng điểm sáng nhỏ chạy khắp nơi, tụ tập lại ở một nơi khác, vuốt cằm lẩm bẩm:
“Đúng là yêu quái loại côn trùng, sức sống cũng không phải dạng vừa, xem ra phải chặt đầu mới đước.”
Ánh mắt rơi xuống nơi nối liền giữa đầu và cơ thể Mã Lục, giơ kém, huy kiếm lên một cách vô cùng bình thường.
Đó là chiêu thức vô cùng bình thường mà đến cả một kiếm khách tam lưu như Dư Tử Kiếm cũng đều biết, nhưng được hắn sử dụng, tất cả lại biến thành sát chiêu không gì có thể cản được.
Yêu khí cuồn cuộn biến thành sóng lớn che trời ập về phía Phó Thanh Khâm, kiếm thế thay đổi, bổ về phía cơn sóng lớn che trời kia.
Hai cái đầu lâu từ trên trời ầm ầm giáng xuống, tất cả cương giáp thi còn sót lại ở bên trên cũng rít gào đánh về phía Phó Thanh Khâm, kiếm khí biến thành muôn vàn sợi tóc đen, làm cương giáp thi tan xương nát thịt.
Phó Thanh Khâm đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, xoay người dùng kiếm đánh vào một thanh cốt kiếm trong suốt, khen ngợi:
“Kiếm pháp hay!”
Kiếm thế và kiếm ý bùng nổ trong nháy mắt đó làm hắn cũng phải giật mình, nhìn thấy người dùng kiếm lại là một bộ xương khô thì lại càng kinh ngạc.
Tiểu An đã chờ đợi rất lâu, hi sinh toàn bộ cương giáp thi để dụ địch, dùng toàn bộ sức lực đâm ra một kiếm, lại cũng chỉ nhận được ba chữ khen ngợi của hắn.
Kiếm pháp thay đổi, khi thì nhẹ nhàng thoăn thoắt, lúc lại nặng nề, dày đặc, khi thì như linh dương móc sừng, không thể nào đoán được, Tiểu An đã phát huy những kiếm pháp học được từ Thảo Tự Kiếm Thư đến cực hạn, phiết nại câu hoành đều dung nhập vào trong kiếm, hơn nữa mỗi một chiêu là đều kiểu chiến đấu muốn ôm nhau chết chùm, lại tăng thêm uy lực rất nhiều.
Phó Thanh Khâm cũng không cần ngự kiếm thuật, một tay cầm kiếm, vận chuyển kiếm pháp, bắt đầu đấu kiếm cùng với Tiểu An, muốn nhìn kiếm pháp của nàng.
Tiểu An tiến, kiếm thế biến ảo đến mức tận cùng. Phó Thanh Khâm lui, chém ngang bổ dọc, nhưng lần nào cũng đều có thể ngăn cản thế kiếm của Tiểu An.
Trong khoảnh khắc, hai kiếm đã giao kích nghìn lần, phát ra tiếng vù vù kì dị lâu dài, vô số kiếm khỉ mỏng như lông trâu bắn nhanh xuống khắp nơi dưới mặt đất, nơi hai người đi qua, bụi bay mù mịt.
Những tòa lầu các còn khá hoàn chỉnh ở ven đường đều ầm ầm sụp xuống, bị kiếm khí phá hư toàn bộ kết cấu, bị trong lực của chính nó đè sập.
Trên cốt kiếm của Tiểu An xuất hiện vô số vết rạn nứt, nàng chỉ tấn công chứ không phòng thủ, nếu là cơ thể bằng máu thịt thì lúc này cũng đã bị kiếm khí dập nát.
Lý Thanh Sơn quát to với Mã Lục:
“Mau biến thành nguyên hình!”
Ưu thế mà cơ thể khổng lồ mang đến đều đã biến mất sạch sẽ, trận chiến này không thể nào thắng nổi, nhất định phải trốn.
Nhưng tất cả những gì trước mặt đều bị ảo cảnh bao phủ, đừng nói đến cái hầm ngầm kia, đến cả hố trời cũng tìm không thấy, nếu muốn chạy trốn thì cũng chỉ có thể phá tan ảo cảnh trước, nhưng mà nói lại dễ hơn làm.
Lần này Mã Lục lại không nghe lời hắn, hơi run rẩy cơ thể, lại lao về phía Phó Thanh Khâm lần nữa. Mỗi một động tác của hắn đều nhanh và mạnh như sấm sét, nhưng Phó Thanh Khâm lại dựa vào thuật biến thành ánh sáng quỷ dị kia, dù có tấn công bao nhiêu lần cũng không có tác dụng gì.
Quả nhiên, cơ thể Phó Thanh Khâm lại biến thành từng đốm sáng, hội tụ lại ở một chỗ trên không trung, lắc đầu nói:
“Ngu ngốc!”
Tiểu An kiệt sức ngã từ trên cao xuống, bị Lý Thanh Sơn đỡ được, không được, như thế mãi là không được, nhất định phải nghĩ cách khác!
…
Lúc này, Mã Lục há to miệng, làm cho viên yêu đan màu hồng bắn nhanh về phía chân trời, lướt qua thế giới tối tăm trống vắng này tựa như một tia chớp màu hồng.
Thân hình của Phó Thanh Khâm đã hội tụ được hơn nửa, lập tức nhìn viên yêu đan màu hồng ở chỗ ngực kia, đây vốn là mục tiêu lớn nhất của hắn trong chuyện đi lần này, nhưng yêu đan tròn trịa vặn vẹo biến hình, cuối cùng sắc mặt hắn kịch liệt thay đổi, hơi không dám tin.
“Chạy mau!”
Mã Lục quay đầu lại liếc nhìn Lý Thanh Sơn một cái, ánh mắt sáng ngời trước giờ chưa từng có. Hắn đã nghĩ đến biện pháp mà Lý Thanh Sơn chưa từng nghĩ tới.
Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng ngút trời, trong giây phút kết tinh của trăm nghìn năm tháng được phóng ra, ánh mặt trời dường như cũng như bị lu mờ.
Thanh Khư bị xé toạc tan tành để lộ ra hố trời ban đầu, lại còn bị miễn cưỡng mở rộng gấp mười lần trong vụ nổ dữ dội.